Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Đôi mắt của người mẹ

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ.

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm...

- Con gái
- Tâm phục và khẩu phục
- Một người anh
- Con sẽ sống tốt mẹ à...nhất định thế!

Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

***

Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng.

Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: "Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!".

Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: "Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!".

tôi xấu hổ vì mẹ tôi chỉ có 1 mắt

Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ.

Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.

Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ.

Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!". Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời "Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!" và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài.

Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

tôi giận dữ vì mẹ làm các con tôi sợ hãi

Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ.

Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

"Con yêu quý,

Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi.



Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ.

Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con.

Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

Mẹ yêu con lắm,

Mẹ..."

- See more at: http://trithucsong.com/goc-trai-tim/doi-mat-cua-me-c3825.html#sthash.2Wrc5y1D.dpuf

GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

Lưng chừng của tháng Ba

Tháng Ba, chẳng mấy chốc hoa gạo nở rực cả một vùng trời, nàng Bân vội vàng ôm lấy chiếc áo đang đan dở vào lòng. Và rồi, đợt rét cuối cùng liệu còn vương vấn chút gì với cô nàng tháng Ba bộn bề công việc này không? 

Thời gian cứ vô tình trôi đi, tháng Ba khe khẽ lắng nghe nhịp đập của trái tim, hít lấy một hơi thật sâu, để cho những bộn bề cuộc sống vỡ vụn ra, hứng lấy niềm vui nho nhỏ.
Tháng Ba về, con phố bỗng rạo rực, xốn xang như tìm thấy một chút nắng rất mỏng vắt vẻo trên cao. Thành phố những ngày mưa buồn, ẩm thấp, ướt nhẹp đã ẩn trốn đâu đó, nhường chỗ cho tháng Ba khiêm nhường. Chẳng biết tháng Ba đến tự bao giờ, trôi đi như thế nào ngoài cái trở mình nhẹ nhàng, mơ hồ, chới với. Sáng sớm mở cánh cửa sổ bị khép kín suốt mấy hôm mưa lâm thâm, rả rích, một cảm xúc tươi mới, nguyên vẹn xông thẳng vào tâm hồn đang bị ủ dột.

Lưng chừng tháng Ba, chạm sâu vào lòng người đang mong ngóng một chút gì đó trong trẻo hơn. Có cô bé đạp xe trên con phố đông người với bao cảm xúc hân hoan chào đón một tháng mới an lành. Gió rong dài trên từng mái phố nằm im lìm cho một ngày cuối tuần thư giãn. Chầm chậm. Ấm ấp…

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹp, gương thành công, sống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Lưng chừng tháng Ba 1

Những khuôn mặt rạng rỡ, vui tươi, phấn khởi bước nhanh xuống phố hòa vào nhịp sống vội vã chốn thị thành. Buổi sáng của những ngày tháng Ba thật tinh khôi. Trên tán lá xanh, còn đọng lại vài giọt sương li ti, có lẽ đêm hôm trước trời vội vã thở than. Công viên buổi sáng còn ẩm ướt, mấy cụ già thong thả tản bộ và trò chuyện với nhau rộn ràng. Dường như có một sự hồi sinh mới…

Thời gian cứ vô tình trôi đi, tháng Ba khe khẽ lắng nghe nhịp đập của trái tim, hít lấy một hơi thật sâu, để cho những bộn bề cuộc sống vỡ vụn ra, để hứng lấy niềm vui nho nhỏ.

Tháng Ba, chẳng mấy chốc hoa gạo nở rực cả một vùng trời, nàng Bân vội vàng ôm lấy chiếc áo đang đan dở vào lòng. Và rồi, đợt rét cuối cùng liệu còn vương vấn chút gì với cô nàng tháng Ba bộn bề công việc này không?

Tháng Ba về, yêu thương giăng tràn mọi nẻo…


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Mình là gì của nhau hả anh?

Lúc em nghĩ mình tỉnh táo nhất lại là lúc em say nhất. Lúc em nghĩ mình có thể mạnh mẽ đưa ra những quyết định dứt khoát thì đó là lúc em mong manh hơn bao giờ. Chưa một lần chạm tay nên anh chẳng thể biết có một bàn tay luôn lạnh dù nắng vẫn đổ chang chang trên đường.

Nếu là tình yêu sao anh không một lần nắm giữ? Nếu là tình bạn sao anh gửi những cảm xúc quá đỗi nồng nàn để em liêu xiêu khi chính em bị mềm lòng trước những gửi trao ấy...
Sẽ chẳng có một cái kết thúc nào đáng gọi tên cho mối quan hệ này, mình cứ yêu nhau cho đến khi nào có thể, cho đến khi hai đứa tìm được một nửa của mình. Anh thường lên giây cót với em như thế. Nếu ai đó cũng là một người con gái như em thì ắt hẳn họ sẽ dừng lại, vì chẳng ai muốn bên một người mà chính anh ta thừa nhận chỉ là tạm bợ. Em cũng là em và khổ thay... Chỉ em.

Anh yêu em thật (có lẽ vậy). Anh quan tâm tới em thật (có lẽ vậy). Nhưng để đến được với nhau cả hai phải bước những bước dài. Em chẳng đủ sức để vượt qua những bước quá tầm ấy. Còn anh?... Dường như chưa bao giờ muốn kéo lấy em gần thêm chút nữa. Chúng mình mỗi người cầm một đầu sợi giây nửa muốn giữ, nửa buông.

Em!

Lầm lũi trong thứ tình cảm ấy, cố nhặt nhạnh cho mình một niềm tin. Nói đúng hơn là em mong một lần được anh kéo niềm tin ấy xuống... Nhưng... cao quá... xa quá. Mong một lần anh nói anh thực sự muốn ở bên em. Vậy mà... Cảm giác duy nhất anh đưa đến cho em chỉ là trạm dừng chân, là qua ngày để đợi những thứ của riêng mình.

Anh đợi ngày mai của anh còn em chơi vơi với tình yêu dành cho anh hiện tại.

Mình là gì hả anh? 1

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Em muốn sống với chính tình cảm của mình, sống thật với con tim mình và trọn vẹn với anh. Nhưng chỗ nào cho em? Chỗ nào cho em khi anh thổi tình yêu anh vào quả bóng có thể bay cao mà chẳng cần gió? Em phải là gì để gần được quả bóng ấy? Là mây? Là không khí? Là trời xanh? Hay là những ngọn cây để đợi ngày bóng vô tình vướng phải? Là gì hả anh?

Em chẳng thể viết nên những bản tình ca, chẳng thể gửi tới anh làn gió mát trong mỗi ngày hè. Chẳng thể khỏa trong trong ánh trăng bạc và hái về cho anh những vì tinh tú. Em chỉ có thể là em thôi, với một tình yêu khát khao trao trọn. Cả những mong ước nhỏ nhoi được nép vào anh mỗi lúc cô đơn.

Có những thứ đơn giản nhưng hóa xa xỉ nếu đặt không đúng chỗ. Niềm tin em tát cạn trong hững hờ anh. Em chênh vênh khi tìm điểm tựa trong thứ tình cảm em vô cùng hoang mang mỗi lần cố gọi tên.

Mình là gì hả anh?

Nếu là tình yêu sao anh không một lần nắm giữ? Nếu là tình bạn sao anh gửi những cảm xúc quá đỗi nồng nàn để em liêu xiêu khi chính em bị mềm lòng trước những gửi trao ấy, rồi lại hoang mang sau mỗi thực tại hiện về... và não căng ra... trái tim thôi không thổn thức. Chênh vênh quá...

Mình là gì hả anh? 2

Em muốn dừng lại, thôi không tìm kiếm một cái đích ở anh nữa. Em muốn dừng lại và nhìn thẳng vào khoảng cách của hai đứa mình - QUÁ XA - cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Em muốn dừng lại để thấy rõ hơn điều mình thực sự có thể chạm đến.

Nhưng...

Lúc em nghĩ mình tỉnh táo nhất lại là lúc em say nhất. Lúc em nghĩ mình có thể mạnh mẽ đưa ra những quyết định dứt khoát thì đó là lúc em mong manh hơn bao giờ. Chưa một lần chạm tay nên anh chẳng thể biết có một bàn tay luôn lạnh dù nắng vẫn đổ chang chang trên đường.

Chỉ có chiếc gầu sòng vẫn đều nhịp tát cạn niềm tin trong em... khi anh hờ hững.


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Học để biết hay là để làm gì?

Xác định rằng, học để làm sẽ giúp chúng ta biết phải học những gì, cái gì cần trau dồi, cái gì đúng nghĩa chỉ để biết, giúp người học quan tâm tới việc vận dụng kiến thức vào thực tiễn công việc hơn thay vì chỉ để ứng phó với kiểm tra hay đơn thuần chỉ là biết. Từ đó giúp chúng ta sau khi ra trường thích ứng nhanh hơn với môi trường làm việc, hòa nhập nhanh hơn với thế giới. Như vậy chúng ta sẽ thành công hơn.

Học để biết? Sai lầm của nhiều thế hệ đã qua. Biết ư? Biết bao nhiêu cho đủ khi biển kiến thức là vô tận, càng học càng thấy mình biết rất ít và cho dù có học cả đời...
Hỏi bất kỳ một đứa trẻ nào, con học để làm gì? Phần lớn chúng sẽ trả lời con học để biết… Bởi ngay từ lúc chúng ta bắt đầu nhận thức, ba mẹ chúng ta cũng chỉ nói, con ráng học cho giỏi nhé!

Còn cao hơn hỏi những sinh viên đang ngồi trong các giảng đường đại học, học để làm gì? Câu trả lời sẽ nhiều hơn, học để biết, học để thi, học để đi làm, với nhiều người bây giờ học chỉ để lấy một tờ giấy có diện tích hơn 20cm2 để thăng chức, để tăng lương.

Không ai có thể sống bằng những gì mình đọc, mình học được trong sách vở và cuộc đời nếu như chỉ có học và học. Chúng ta ai cũng phải sống, phải mưa cầu hạnh phúc và mong muốn thành đạt. Muốn có điều ấy, chúng ta phải làm việc, phải giao lưu với xã hội, hay nói cách khác chúng ta phải khẳng định được giá trị của mình với xã hội. Chúng ta chỉ có thể làm việc tốt, ứng xử tốt với cộng đồng, với xã hội khi chúng ta học với mục đích ấy!

Học để biết? Sai lầm của nhiều thế hệ đã qua. Biết ư? Biết bao nhiêu cho đủ khi biển kiến thức là vô tận, càng học càng thấy mình biết rất ít và cho dù có học cả đời, có làm đúng lời Lê Nin nói là “học, học nữa, học mãi” thì chúng ta cũng không thể biết hết được.

Bao thế hệ qua chúng ta cố nhồi nhét cho học sinh biết thật nhiều, nhiều tới độ không biết sẽ phải dùng nó vào việc gì. Bởi như số phức dạy cho học sinh để làm gì, bởi ngoài mấy người dạy toán, nghiên cứu về toán ra ai dùng thứ đó làm gi?

Học để biết hay để làm gì? 1

Từ việc nhỏ, chúng ta luôn nhồi nhét cho con em cái tư tưởng phải học thật giỏi để sau này thành tài. Nhưng thử hỏi có bao em học sinh bậc phổ thông bây giờ biết nấu một bữa cơm, dọn dẹp việc nhà, lao động đơn giản phụ giúp ba mẹ? Việc nhỏ vậy không làm được mong cầu gì việc lớn!

Năm nào chúng ta cũng nằm trong top đầu những quốc gia có học sinh đạt giải cao trong các kỳ thi Olympic, nhưng thử hỏi hằng năm chúng ta có bao nhiêu công trình khoa học được công bố chứ chưa nói có bao nghiên cứu, có bao công trình khoa học được mang áp dụng vào cuộc sống giúp cho đất nước này thoát nghèo, thoát khổ. Vậy biết để làm gì?

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Biết để thi, khổ lắm! Nếu không học những thứ vô bổ ấy chúng sẽ không đỗ đại học và như thế chúng sẽ không có cơ hội được học thêm một vài thứ vô bổ khác rồi kết thúc quá trình ấy là một tấm vé bước vào đời để đi làm, để sống hoặc tồn tại! Có nơi nào một anh bác sỹ, một chuyên gia tài chính và một anh thủy thủ trên tàu được đào kiến thức giống nhau tới hơn 40% không?

Vậy cuối cùng là học để biết hay học để làm?

Ở bậc phổ thông về toán là dạy các em biết cách tư duy kiểu toán học, nếu có điều đó các em sẽ tư duy tốt và sẽ học tốt các môn tự nhiên khác, còn văn cớ gì bắt các em phải trở thành những nhà phân tích, bình luận văn học? Có những tác phẩm người lớn còn bối rối nói gì các em! Nên chăng học văn là để các em biết cách hành văn, biết ứng xử với gia đình, với xã hội! Có nhất thiết phải bắt tất cả các em hiểu Lý Bạch, Nguyễn Du hay các đại thi hào khác nói gì không?

Sao không mượn văn chương để thổi vào các em một tình yêu quê hương đất nước, tình yêu giữa con người với con người, thổi vào các em lòng tự hào dân tộc, khát khao được vươn lên, khát khao được đóng góp xây dựng đất nước. Hay sát thực nhất là tình yêu thương, tính trách nhiệm với gia đình của mình!

Còn bậc đại học, thật buồn cười khi một sinh viên ngành kế toán năm cuối không đủ tự tin đặt bút ghi vào tờ hóa đơn GTGT, không biết chứng từ gồm những gì? Cớ gì khi học môn thị trường chứng khoán phải bắt sinh viên ngồi tính toán xem trong một phiên giao dịch mã chứng khoán này khớp được bao nhiêu và ở các mức giá nào? Làm thế để làm gì khi toàn bộ những thứ đó máy móc đã thực hiện hết, con người dù muốn cũng không phải làm.

Trong khi không biết cái bảng điện tử nó thế nào? Tờ ghi lệnh mua, bán, hủy, sửa nó làm sao? Mở một tài khoản giao dịch chứng khoán thế nào? Sinh viên học gì để lúc ra trường một tờ đơn xin việc viết không ra hồn, đến công ty rồi một công văn đơn giản nhất không biết viết. Có bạn còn tự tin uỵch chữ “Công văn” to tướng làm tiêu đề như “Hợp đồng” hay các loại đơn từ khác!!! Nói ra thì còn nhiều điều buồn lắm với sinh viên nhà ta khi ra trường…

Học để biết hay để làm gì? 2

Học không đơn giản chỉ để biết mà điều quan trọng là để làm. Tôi cũng như nhiều người khác không quan tâm trong đầu bạn biết nhường nào thứ, cái đó là của bạn! Điều mỗi nhà tuyển dụng nói riêng và xã hội nói chung quan tâm là chúng ta biến những kiến thức trong đầu ấy thành sản phẩm có thể sử dụng được, áp dụng những kiến thức ấy vào công việc và cuộc sống, làm cho năng suất lao động cao hơn, tạo ra nhiều lợi ích, nhiều giá trị hơn! Còn bạn biết nhiều đấy, nhưng nếu nó cứ nằm ỳ trong đầu bạn phỏng có ích gì?

Doanh nghiệp nào cũng biết họ cần gì ở người lao động để phục vụ tốt nhất cho công việc, nhưng oái oăm họ lại không được yêu cầu nhà trường phải đào tạo như thế nào để phù hợp với nhu cầu công việc! Xưa nay chúng ta mặc định đó là phần việc của các nhà quản lý, của những người làm công tác giáo dục nước nhà. Mà chính xác phải là nhiệm vụ của cả hệ thống chính trị, vì đây đâu phải là việc của riêng ai? Nhưng trước khi sự nghiệp cải cách của chúng ta đạt chuẩn, có lẽ người học nên tự thay đổi tư duy, không phải học để biết, học để thi nữa mà là học để làm.

Xác định rằng, học để làm sẽ giúp chúng ta biết phải học những gì, cái gì cần trau dồi, cái gì đúng nghĩa chỉ để biết, giúp người học quan tâm tới việc vận dụng kiến thức vào thực tiễn công việc hơn thay vì chỉ để ứng phó với kiểm tra hay đơn thuần chỉ là biết. Từ đó giúp chúng ta sau khi ra trường thích ứng nhanh hơn với môi trường làm việc, hòa nhập nhanh hơn với thế giới. Như vậy chúng ta sẽ thành công hơn.


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Thu Hà Nội và những câu chuyện tình cảm động

Yêu thương trong những ngày thu có thể là nhịp yêu thương giữa đôi tim non trẻ, là hơi thở của cuộc sống xung quanh, nhưng quan trọng trên hết là trái tim rộng mở và tấm lòng đón nhận. Vì thu Hà Nội đang trôi rất khẽ và rất duyên, ta yêu thu nồng nàn nên quý trọng cả những khắc thu qua.

Sáng sớm ùa ra phố, cái cảm giác gió se lạnh phảng phất trên vai, dư vị của đêm mưa ngọt lành trút xuống. Trời ẩm thấp nhưng vẫn thoảng hương nhè nhẹ, dìu dặt đủ để người ta chợt à lên nhận thấy: Ra là thu đã về!
Mùa thu vốn dĩ mang trong mình chút nhạy cảm, như thiếu nữ Hà thành nửa dịu dàng bẽn lẽn, nửa tươi vui nhí nhảnh lại không kém phần đỏng đảnh, kiêu sa.

Sẽ là một ngày thu nắng vàng nhẹ nhàng vắt mình trên những ô cửa nhỏ, nhuộm hồng đôi gò má của cô gái tuổi chớm yêu, cả những đôi mắt của những gã trai si tình. Rồi mới đó, nắng vụt tắt nhanh, mưa len lỏi khi nhẹ nhàng, khi ồn ào vồn vã, thúc giục bước chân của những người tan sở về với ấm cúng bữa cơm chiều.

Chớm thu Hà Nội, người ta gợi cho nhau chút ý niệm về một mùa sum họp, mùa tay trong tay, vai kề vai. Hay nói cách khác, là mùa của những câu chuyện tình. Ai đó cô đơn mong ngóng mình tìm thấy một nửa còn đang đi lạc, như kiếm tìm một mảnh hạnh phúc đơn sơ mà giản dị giữa những ngày tháng thu trôi. Những ai đã và đang yêu ôm chặt vào lòng thứ tình yêu dịu vợi, yên bình và ấm áp.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Thu Hà Nội và những câu chuyện tình 1
Trong những cơn mưa thu, ai đó bước đi qua phố nghe con tim mình lạc nhịp, bất chợt những cảm xúc xưa cũ ùa về, cả những khoảng màu không rõ sáng tối, những kí ức bện chặt vào nhau như tấm vải dệt cũ kĩ vết thời gian. Người ta vẫn gọi đó là khoảng xa xăm hoài niệm, và bất chợt màn lá mỏng sắc vàng đậu khẽ trên vai, vương trên tóc cũng khiến tâm hồn xao động không yên.

Mùa thu vẫn thường hay trưng ra thứ đặc sản riêng biệt chỉ riêng thu mới có, đó là hương thơm ngào ngạt len nhẹ vào cánh mũi, chạm vào tận sâu trong lồng ngực, mùi hoa sữa nồng nàn, mùi cốm xanh thơm ngát, cả mùi đất ẩm sau những cơn mưa…

Những người trẻ nhiều khi đắm mình vào guồng quay quá vội, khoác cho mình tấm áo cô đơn rồi đơn độc bước trên những quãng đường dài. Nếu có thể hãy lặng mình một chút, bước chậm hơn và đưa mắt nhìn quanh, thiên nhiên hẳn sẽ ban tặng nhiều hơn những món quà mà ta có thể đón nhận. Đôi khi giản đơn như cái nắm tay chạy mưa của cô cậu học trò ở điểm chờ xe bus, là nụ cười như tỏa nắng của chàng trai trẻ đạp xe thong dong đưa báo một sớm thu...

Yêu thương trong những ngày thu có thể là nhịp yêu thương giữa đôi tim non trẻ, là hơi thở của cuộc sống xung quanh, nhưng quan trọng trên hết là trái tim rộng mở và tấm lòng đón nhận. Vì thu Hà Nội đang trôi rất khẽ và rất duyên, ta yêu thu nồng nàn nên quý trọng cả những khắc thu qua.

Và vì ta yêu thu nồng nàn, nên ta cũng sẽ yêu nhau nồng nàn như thế!


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Hãy giữ lấy những ký ức đẹp xưa cũ

Chúng ta nói gì thì nói, vẫn chỉ là những người trẻ. Khi thanh xuân chưa hết đã vội tiêu pha thời gian vào bế tắc, buồn khổ, vào cô đơn mỗi khi đối diện với thế giới. Chúng ta không biết bản thân muốn gì, căm hận điều gì, chúng ta chỉ biết đốt hiện tại, vùi tro vào ký ức, nhìn khói tỏa mờ tương lai…

Giữ lại toàn bộ ký ức tuổi trẻ, chính là để sau này có thế nào, cũng không bao giờ bỏ cuộc, vì đã từng có một quãng thời gian biết ước mơ và dám làm hết sức.
Để khi hoài niệm, còn có điều để nhớ, còn có chuyện để ôn. Để những khi ôm ấm ức vào lòng mỗi khi gặp phải những điều tàn khốc trong cuộc sống, có thể lấy đó làm chỗ dựa, tự vỗ về.

Để không lãng quên chính mình, đã từng, trong chuỗi thời gian đằng đẵng, nhắm mắt lại mà không thấy nước mắt thôi rơi.

Khi người ta đã từng trải qua mọi chuyện, người ta mới hiểu hết được giá trị của những gì đã từng, hồi ức xưa cũ trở thành bằng chứng cho sự trưởng thành, đối diện với thế giới rộng lớn đừng quên mình là ai, quá khứ từng sống thế nào, trải qua những gì để thành con người hiện tại.

Không có vấp ngã liệu có đứng lên? Không có vài ba lần thất bại liệu có được một lần thành công? Kể cả những chuyện quá khứ có làm bạn đau lòng thì ít nhất, những sự đau lòng ấy bạn đã từng vượt qua, và nó chính là một phần tuổi trẻ của bạn.

Hãy giữ lấy những ký ức xưa cũ 1
Những hồi ức xưa cũ, cho dù là đã từng yêu ai, đã từng bị ai phản bội, đã từng chịu oan ức gì, có những người bạn thế nào, họ ở lại nhưng rồi bỏ đi ra sao…  Tất cả cũng đều là chuỗi hồi ức đáng ghi nhớ, và mãi mãi không được quên.


Người ta vẫn coi tuổi trẻ là thứ đáng quý nhất trong cuộc sống. Khi đủ sức làm tất cả mọi chuyện, đủ năng lực để trở thành bất cứ ai, đủ kiên trì để đi đến bất cứ vạch đích nào, đủ dũng cảm để thử sức kể cả có nhận lấy thất bại. Những chuyện mà sau khi đã qua tuổi trẻ rồi, ít ai dám làm, ít ai dám nghĩ.

Giữ lại toàn bộ ký ức tuổi trẻ, chính là để sau này có thế nào, cũng không bao giờ bỏ cuộc, vì đã từng có một quãng thời gian biết ước mơ và dám làm hết sức.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Cúi đầu hay ngẩng mặt, thì bạn vẫn là chính bạn. Dẫu thời gian có đổi thay, khiến con người bạn có vì biến cố này, thử thách kia mà trở nên cứng cỏi hơn, hay vì cuộc đời quá khốc liệt mà phải đeo mặt nạ để sống giả dối, thì soi vào quá khứ, bạn vẫn có thể lại là chính mình.

Hãy giữ lấy những ký ức xưa cũ 2
Đến một lúc nào đó, người ta hay có khao khát muốn tìm lại quá khứ, tìm lại hồi ức, tìm lại tuổi thanh xuân. Khi những cơn mưa rào khi đó ngấm dần vào cơ thể để trở thành một cuốn hồi ký khắc sâu từng chữ trong tim, nhưng lại bị thời gian trôi mòn đi ít nhiều. Chẳng còn gì có thể trọn vẹn, chẳng còn gì có thể khiến người ta tin chắc về những chuyện đã xảy ra, liệu có đúng là đ ã từng xảy ra hay không.

Chúng ta nói gì thì nói, vẫn chỉ là những người trẻ. Khi thanh xuân chưa hết đã vội tiêu pha thời gian vào bế tắc, buồn khổ, vào cô đơn mỗi khi đối diện với thế giới. Chúng ta không biết bản thân muốn gì, căm hận điều gì, chúng ta chỉ biết đốt hiện tại, vùi tro vào ký ức, nhìn khói tỏa mờ tương lai…

Vốn dĩ là không nên sống quá tiêu cực, nhưng luôn rơi vào tiêu cực. Quanh đi quẩn lại, mọi thứ đi hết, cuối cùng vẫn là chẳng có gì trong tay…

Hãy giữ lấy những hồi ức xưa cũ, để mỉm cười cũng được, thở dài hay rơi lệ cũng được. Chỉ cần sau khi nhớ lại có thể tiếp tục đứng dậy và bước đi.

Đó chính là giá trị của quá khứ đối với con người!


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Hãy gọi cho em một lần!

Thời gian chúng ta xa nhau, em đã nhận ra thật nhiều điều. Mỗi một cô gái luôn cần thời gian để trưởng thành trong tình yêu, để biết cách yêu mà không vô tình gây tổn thương hoặc áp lực cho người mình yêu thương. Và có lẽ, em đã học được cách để yêu anh như cách anh đã yêu em khi trước. Không ngang ngược, không cố chấp, cũng không giận hờn vô cớ nữa.

Gọi cho em một lần đi anh, khi em chẳng đủ dũng khí mặc dù chỉ là lí nhí cất lời xin lỗi anh, mặc dù chỉ là đến gần anh và tựa nhẹ vào anh một chút. Em sợ anh đã không quan tâm đến em nữa.
Mặc dù em biết, mối quan hệ của chúng ta đã nói là chấm dứt. Và em chỉ là người vẫn chưa thể dứt khi cứ níu kéo những suy nghĩ về anh.  Một cuộc tình làm sao có thể là chết, nếu như một người vẫn chưa đành tâm buông bỏ…

Nhưng anh à, em biết anh cũng như em. Tất cả những mâu thuẫn của cả anh và em, trong một mối tình dây dưa mà kẻ cứng đầu là em chỉ luôn muốn chiến thắng trong mỗi cuộc cãi vã. Có thể nhiều người nói chúng ta còn chưa đủ yêu nhau đậm sâu để có thể khoan thứ vô điều kiện cho nhau. Trong mắt đối phương, chúng ta vẫn còn trẻ con lắm.

Vậy thì, thay vì kết thúc sau lần trót bực tức mà nói lời chia tay, thì chúng mình có thể bắt đầu lại không anh? Chẳng lẽ, anh không tiếc nuối mối tình này? Không tiếc nuối cả một khoảng ký ức đã vấn vương quá đậm nét hình ảnh đối phương? Không tiếc cả tình yêu dành cho em?

Anh à, em nhớ anh lắm, hãy gọi cho em một lần đi anh!

Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang cắn răng từng ngày chờ tiếng chuông quen thuộc vang lên, chỉ để hỏi em đã ăn sáng chưa? Có tùy ý bỏ bữa hay không? Có bị cảm sốt vì thời tiết thất thường hay vì vẫn giận dỗi mà lãng quên việc chăm sóc bản thân.

Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang ngồi đếm từng ngày chúng ta tuyên bố chia tay, và tự trách bản thân mình. Giá mà em để tâm đến cảm nhận của anh hơn, giá mà em chịu mềm mỏng, dịu dàng và hiểu chuyện một chút để trở thành một cô gái đáng yêu hơn trong mắt anh. Nhưng cuối cùng em vẫn chỉ là môt con nhóc cần anh che chở.

Gọi cho em một lần! 1

Gọi cho em một lần đi anh, khi em đang sắp tuyệt vọng trong cái mớ suy nghĩ trong đầu, em đương nhiên là một kẻ hay suy diễn, bất cứ chuyện gì em đều có thể đoán ra rất nhiều chiều hướng, rồi sau đó lại tự kìm kẹp mình trong hàng tá cơ sở em tự đặt ra.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Gọi cho em một lần đi anh, khi em không cách nào để mở lời nói hòa giải, khi em chính là đứa mở miệng đòi chia tay, khi em quậy phá khiến anh điên đầu. Và giờ bảo em xuất hiện trước mặt anh, sao em đủ tự tin?

Vì anh ơi, em vốn dĩ chỉ là một cô bé ương ngạnh và lắm khuyết điểm. Chỉ biết tỏ ra ương bướng vì chưa đủ trưởng thành, chỉ biết gây chuyện kiếm cớ với anh, chỉ biết dựa dẫm vào anh. Và em biết chứ, nhiều người sau lưng em, vẫn thường nói với anh rằng em căn bản chỉ là một cô gái không hiểu chuyện, và chia tay em đi là việc mà anh nên làm. Nhưng anh đã chỉ cười với họ. Khi đó em biết, anh đã bao dung và yêu thương em nhiều đến mức nào.

Ấy vậy mà em vẫn đẩy mối quan hệ của chúng ta tan vỡ, em không biện minh cho hành động của mình, em đã sai rồi, và kể cả anh có không tha lỗi cho em, em vẫn không dám trách cứ anh.

Thời gian chúng ta xa nhau, em đã nhận ra thật nhiều điều. Mỗi một cô gái luôn cần thời gian để trưởng thành trong tình yêu, để biết cách yêu mà không vô tình gây tổn thương hoặc áp lực cho người mình yêu thương. Và có lẽ, em đã học được cách để yêu anh như cách anh đã yêu em khi trước. Không ngang ngược, không cố chấp, cũng không giận hờn vô cớ nữa.


Chỉ cần gọi cho em, chào đón anh sẽ là một nụ cười, và anh sẽ nhận ra, cô gái của anh đã khác rồi!


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Chúng ta đã đi qua nhau như thế nào

Rẽ kỷ niệm, ngang qua nhung nhớ, ngang qua yêu thương, chúng ta trở về là mình sau những ngày có nhau với đôi chút ngỡ ngàng và có cái gì đó như là đơn độc. Hai con người bước qua nhau, hai cuộc đời chạm vào nhau rồi bỗng nhiên đi thẳng, không ai ngoái lại, không ai nức nở. Vì ta biết rồi, những thứ đã ngủ yên thôi đừng nên đánh thức. Quá khứ là để giữ, không phải để khuấy nó lên…

Rẽ kỷ niệm, ngang qua nhung nhớ, ngang qua yêu thương, chúng ta trở về là mình sau những ngày có nhau với đôi chút ngỡ ngàng và có cái gì đó như là đơn độc.
Chúng ta đã cùng nhau bước qua một thuở yêu đương sôi nổi, ồn ào để giữ lại những điều trái tim không muốn mất.

Chúng ta đã tặng nhau cả một quãng đời, đủ chậm, đủ lâu để những điều đã cất thật sâu, ủ thật kỹ vẫn khẽ khàng cựa mình khi trời trở gió, cho dù mọi thứ đã đi đến quá nửa ngày xưa…

Có thể là nước mắt, nỗi đau, cũng có thể là những mẩu niềm vui vụn vãi – tất cả, tất cả ki cóp lại thành một thời không thể lãng quên…

Chúng ta đã bước qua thuở ban đầu bẽn lẽn, ngượng ngùng để trót can đảm mà ngã vào nhau, rồi từ đó trở về sau muốn một giấc mơ không bao giờ tỉnh thức. Những rung động nhiệt thành cháy rực, cuốn ta vào một thuở si mê người còn say đắm hơn chính bản thân.

Nhưng cuộc đời vạn biến, lòng người vô biên, giữ sao cho đặng những nhức nhối, hoài nghi không làm yêu thương đứt gãy. Một vết rạn, hai vết nứt… những xốc nổi, vội vã xưa kia đã biết điềm tĩnh, trầm ngâm từ lúc nào không ai rõ. Chúng ta bỏ đi, như một chọn lựa được sắp đặt trước không mấy bất ngờ.

Rẽ kỷ niệm, ngang qua nhung nhớ, ngang qua yêu thương, chúng ta trở về là mình sau những ngày có nhau với đôi chút ngỡ ngàng và có cái gì đó như là đơn độc. Hai con người bước qua nhau, hai cuộc đời chạm vào nhau rồi bỗng nhiên đi thẳng, không ai ngoái lại, không ai nức nở. Vì ta biết rồi, những thứ đã ngủ yên thôi đừng nên đánh thức. Quá khứ là để giữ, không phải để khuấy nó lên…

Chúng ta đã đi qua nhau như thế 1

Ngang hồi ức, ngang những xót xa, ta bình thản ngang qua một con người đã từng chung buồn, vui, hạnh phúc.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Ngang những dằn vặt, dày vò, ngang qua những ám ảnh tội lỗi và tổn thương, ta trả trái tim về những ngày thanh thản.
Một cái tên đã thôi rung lên bật khóc, một hình dung kể từ đó cũng không còn nữa đớn đau.

Chúng ta chạm vào nhau, rồi cứ thế bỏ đi…

Trở về tìm lại nhau qua những dòng hồi ức, không ai níu kéo, không ai van lơn…

Nhung nhớ nhuội dần, tình yêu nhòa nhạt…

Hai trái tim bình thản…

Chúng ta đã đi qua nhau như thế, sau tất cả những yêu thương…


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Anh có dám yêu em dài lâu không?

Cứ yêu thương nhau đi, đừng ngại ngần gì cả. Với tình yêu cũng giống như khi cùng nhau kể một câu chuyện, uống một cốc nước hay ăn một bữa cơm. Chỉ cần tinh tế hơn một chút, quan tâm hơn một chút, và chân thành hơn một chút.

Cứ yêu thương nhau đi, đừng ngại ngần gì cả. Với tình yêu cũng giống như khi cùng nhau kể một câu chuyện, uống một cốc nước hay ăn một bữa cơm. Chỉ cần tinh tế hơn một chút, quan tâm hơn một chút, và chân thành hơn một chút.



Goctraitim.Alotin.vn - Cứ yêu thương nhau đi, đừng ngại ngần gì cả. Với tình yêu cũng giống như khi cùng nhau kể một câu chuyện, uống một cốc nước hay ăn một bữa cơm. Chỉ cần tinh tế hơn một chút, quan tâm hơn một chút, và chân thành hơn một chút.
Chúng ta có thể ngồi cùng nhau và say sưa lắng nghe đến hết một câu chuyện, thậm chí là một vài câu chuyện nữa. Chúng ta có thể uống trọn vẹn một cốc nước đầy, ăn một bữa cơm no. Vậy liệu chúng ta có thể yêu nhau cho đến tận những phút cuối cùng trên cung đường tình ái?

Không một ai trong chúng ta biết chắc được chuyện tình cảm sẽ đi đến đâu. Mới ngày hôm nay thôi còn tay trong tay trên phố, chuyển sang ngày mới lại thấy tình hời hợt vơi đi ít nhiều. Hôm nay vốn dĩ sẽ là hôm qua của ngày mai, vậy nên mỗi chúng ta không thể nào biết trước được, điều gì sẽ đến, điều gì sẽ đi, tình cảm cũng không là một ngoại lệ.

Vậy mà khi có bên mình những mối quan tâm yêu thương chân thành, một số người trong số chúng ta lại hiếm khi biết thật lòng trân trọng. Có những người thờ ơ với tình cảm từ một người khác, có những người chạy trốn rồi mải miết tìm kiếm những thứ xa xôi. Chúng ta chẳng thể trách ai nếu như một ngày nào đó, khi nhìn lại, chính bản thân mình nuối tiếc vì những năm tháng trôi qua đã để lỡ một tấm chân tình.

Và nếu như, đã tìm thấy yêu thương rồi an nhiên trong tình cảm ấy, hãy níu lấy tay nhau, hãy giữ nhau thật chặt. Diều nhờ có gió mà bay cao, như sự tự do được nuôi lớn bằng sự ràng buộc. Người giữ khéo thì níu khẽ, diều chẳng bao giờ bay mất. Người chưa khéo sẽ lỡ buông tay hoặc níu quá căng làm cho diều bay đi. Rốt cuộc, không thể trách diều tự cắt đứt dây mà chỉ trách người cầm dây đã không thể giữ cho diều ở lại.

Anh có dám yêu em dài lâu? 1
Nhìn vào tình yêu của mình, thứ tình yêu mà bạn đang có, tự hỏi nhau rằng đã bao giờ can đảm níu lấy tay nhau chưa? Nên nhớ một điều, khi yêu, ai cũng muốn có một tình yêu thật đẹp, để ôm ấp và nâng niu, mãi mãi. Nhưng mỗi chúng ta đều ra sức phủ nhận, rằng làm gì có điều gì tồn tại mãi mãi với thời gian? Vậy là rơi vào mâu thuẫn, cứ để tự nhiên cho tình trôi tuột, hững hờ và dại khờ, đến khi mất nhau rồi, tay buông lơi mới khe khẽ thở dài.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Mỗi một cô gái khi yêu đều mong mỏi một câu trả lời:

“Anh có dám yêu em dài lâu?”

Khi hỏi câu ấy các cô gái đều biết, có thể bạn trai chẳng đủ dũng cảm để khẳng định một tương lai vững vàng và một viễn cảnh tươi đẹp trong cuộc tình của cả hai. Nhưng các cô gái đều hy vọng rằng khi trả lời câu hỏi ấy, chàng trai của mình đủ can đảm để nhìn vào mắt mình, bằng tất thảy dịu dàng và ấm áp, bằng tất thảy yêu thương trao đi, chỉ để cô ấy ngủ vùi vào hạnh phúc, rồi cái dài lâu kia tự khắc sẽ kéo dài, đến một ngày xa xôi nào đó, hoặc nó cũng như vô thường, chẳng còn quan trọng nữa.

Vậy nên, hãy trân trọng yêu thương trong bàn tay nhỏ, hãy tự nhủ với nhau về một tình yêu bền chặt, hãy trao đi yêu thương đủ nhiều, hãy sẻ chia và đồng điệu tâm hồn… Bởi tình yêu cũng chỉ được dệt từ những thứ giản đơn ấy mà thôi.

Cứ yêu thương nhau đi, đừng ngại ngần gì cả. Với tình yêu cũng giống như khi cùng nhau kể một câu chuyện, uống một cốc nước hay ăn một bữa cơm. Chỉ cần tinh tế hơn một chút, quan tâm hơn một chút, và chân thành hơn một chút.


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Sự im lặng là kết thúc?

Chẳng buồn cất tiếng nữa, giấu nhẹm đi nỗi đau vào trong góc tối nhất, người lặng im, tình lặng im, tất cả vội cuốn trôi vào quá khứ. Em quen dần với bó gối thẫn thờ, quen dần với ánh mắt nhung nhớ, quen cả chiếc điện thoại nằm yên góc bàn. 

Những lúc em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.
Đôi khi, tình yêu chẳng cần phải nói thành lời, chỉ cần lặng nhìn vào mắt nhau là đã hiểu tất cả. Nhưng  im lặng chấp nhận, im lặng chịu đựng, im lặng hờn ghen, im lặng giận dữ lại hoàn toàn trái ngược.

Anh đã từng dặn em, những lúc nào em giận anh, em đôi co như thế nào anh cũng nghe, nhưng hãy giữ lấy liên lạc em nhé. Anh sợ sức tàn phá của sự lặng im, anh sợ em quen với nó mất rồi, em không còn cần giữ lại sự ồn ào này nữa.

Em còn lên tiếng, nghĩa là em còn quan tâm, còn ấm ức, còn nhớ nhung, còn yêu thương. Em im lặng rồi, im lặng mãi, nghĩa là em buông tay. Mà trong tình yêu, đáng sợ  nhất không phải là giữa hai người không còn tình cảm, mà là một người cố níu nhưng một người lại buông xuôi mất rồi.

Im lặng là kết thúc? 1

Có những cuộc tình đã héo tàn ngay trong sự im lặng ấy. Đến một lời chia tay chính thức cũng chẳng được nói ra, dần dần những cuộc hẹn thưa bớt, lời yêu nhạt dần, tin nhắn chẳng còn thấy đâu. Chỉ là cái quay đầu đầy tàn nhẫn, chẳng bàng phân bua, chẳng buồn níu kéo.

Mỗi chúng ta ai cũng có một sự cố chấp nhất định trong tình yêu, là yêu thương đó nhưng cái tôi quá lớn không thể vượt qua mọi rào cản thử thách, là muốn nói nhưng chẳng thể thành lời.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Có những con tim đến suốt cuộc đời vẫn ôm khư khư một hình bóng cũ, là đã tự tay mình để vụt mất trong quá khứ tuổi trẻ ngang tàng, là để tất cả chìm vào lặng im quên lãng, đến cuối cuộc đời cũng chẳng thể nói ra. Lúc có thể thì chẳng nói, đến cuối cùng biết nói với ai nữa đây.

Đời xoay vần, thời gian xoay vần, lòng người rồi cũng xoay vần theo cái im lặng đầy khắc nghiệt trống trải. Im lặng hoảng hoải, xé tan buồn thương, đánh tan kỉ niệm, đập vụn nhớ mong, tung mình mặc theo chiều gió.

Chẳng buồn cất tiếng nữa, giấu nhẹm đi nỗi đau vào trong góc tối nhất, người lặng im, tình lặng im, tất cả vội cuốn trôi vào quá khứ. Em quen dần với bó gối thẫn thờ, quen dần với ánh mắt nhung nhớ, quen cả chiếc điện thoại nằm yên góc bàn.

Chẳng còn tiếng báo tin nhắn thân thuộc, những cuộc trò chuyện thật dài xuyên đêm, hay tiếng em líu lo với ai
đó nũng nịu. Im lặng bao bọc lấy em, làm khiên chắn đi tất cả, em bàng quan với mọi thứ, kể cả anh.



GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Hãy yêu anh, thêm một lần nữa...

Trong khi tôi còn mải mê đuổi quanh những ngày tháng quen anh từ trong quá khứ. Có không ít lần tôi chạy trốn khỏi anh, lánh xa anh, nhưng ngay sau đó lại về vùi mình trên giường và khóc nấc. Vốn dĩ biết yêu anh là khổ, nhưng vẫn cố chấp để yêu, rồi lại vụng về cất giấu tình yêu ấy đi thật kỹ càng, gói ghém lại trong một cái hộp vô hình mà chỉ khi có một mình mới dám lôi ra ngắm nghía.

Anh vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi...
1. Những ngày giao mùa, gió hanh hao gợi nhớ nhiều những lọn quá khứ xếp tầng trong cái hộp nhỏ mang tên là kỷ niệm. Tôi thường hay nhớ về quá khứ và nâng niu một cách vụng về. Hình như tôi đã lỡ đẩy tay cho một người đi xa mãi, một người quan trọng mà khi người ấy ở bên cạnh, tôi đã không thể nhận ra. Chỉ khi người ta không còn tiếp tục đủ kiên nhẫn đồng hành, chỉ khi trên con đường cô độc lủi thủi một mình, tôi mới nhận ra điều đó.

Không ít ngày tôi lần về quá khứ, nhớ nhung anh một cách tuyệt vọng, rồi khóc nấc lên như một đứa trẻ giữa căn phòng chìm trong thinh lặng. Tôi giấu giếm nỗi đau của mình giỏi đến mức không một ai có thể nhìn ra nó, nhưng khi phải đối diện với mình, nhìn vào chính mình trong gương, nỗi đau ấy lại xộc lên khóe mắt, cay lạ.

Tôi đã từng có một mối tình khờ những năm tôi còn rất trẻ. Những năm ấy, có một chàng trai luôn ở bên cạnh quan tâm và dõi theo tôi. Hẳn là khi yêu thương một cô nhóc chưa có nhiều suy nghĩ, anh đã phải rất mệt mỏi và phiền lòng. Nhưng anh chưa bao giờ ngừng yêu thương tôi. Tình cảm ấy với tôi cũng là thứ tình cảm đáng trân trọng nhất, vốn dĩ sẽ kéo dài, kéo dài mãi, cho đến lúc tôi trưởng thành.

Nhưng rồi chuyện gì đó đã xảy ra, chúng tôi không còn bên nhau nữa. Cái cách mà tôi đón nhận sự đổ vỡ bình thản như thể quên đi một vết cắt vào tay đang chảy máu. Chỉ là đau thôi mà, có cảm nhận gì được nữa đâu!
Thế rồi tôi cố gắng để quên đi, để vùi lấp một người ở trong quá khứ. Những năm tháng đầu tiên tôi đã làm rất tốt, với sự kiêu hãnh của một đứa con gái sau thất bại tình đầu, với sự bướng bỉnh đến khó tin, tôi quên đi anh một cách nhanh chóng. Nhưng cho đến những ngày gần đây, hình như tôi làm điều ấy không còn tốt nữa. Chỉ cần một chút ký ức lướt qua cũng khiến tôi run người và bật khóc ngon lành.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Tôi vẫn nhớ anh, da diết như những ngày còn yêu anh!

Yêu anh, thêm một lần nữa... 1
2. Thật ra, nếu từ sau khi chia tay, anh không xuất hiện một lần nào nữa trong cuộc sống của tôi thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Nhưng thỉnh thoảng anh vẫn xuất hiện. Vốn không phải là sự xuất hiện bất ngờ, nhưng thầm lặng đến khó tin. Vẫn là khi tôi cần, anh đến. Phải, anh luôn có mặt đúng lúc mà tôi cần anh nhất, đến mức dù tôi có là một đứa ngang ngạnh và bướng bỉnh đến đâu chăng nữa cũng không thể từ chối sự giúp đỡ từ anh. Bởi ngoài anh, tôi còn biết bấu víu vào đâu nữa?

Tôi nhớ, sau khi chia tay anh, tôi vẫn chỉ là một con bé mười tám tuổi, thi đỗ đại học và bắt đầu một cuộc sống tự lập mới. Sau đó vài ba tháng, tôi được tán tỉnh, được theo đuổi, như một cách ngông cuồng để tự tin rằng chỉ cần yêu một người khác, tôi có thể sẽ quên được anh, mãi mãi. Tôi nhận lời yêu, có một người ở bên cạnh, có một người quan tâm chăm sóc và không cho tôi nhiều khoảng thời gian trống để nghĩ về anh nữa. Tôi vẫn nghĩ rằng khi người ta đã bị cắt lìa sợi dây của định mệnh, thì dù có sống chung dưới một thành phố, hít thở dưới một bầu trời, cũng sẽ không dễ dàng gì để có thể gặp lại nhau lần sau nữa. Vậy mà chúng tôi gặp nhau, thậm chí cả khi lúc bấy giờ anh đang ở một thành phố khác, xa lạ và giản đơn hơn cái thế giới sống tôi vẫn luôn ôm bên mình.

“Em ở đâu?”

“Trời tối rồi, ngồi yên ở đó nhé, đừng đi đâu cả!”



Lần đó tôi bị lạc, trước khi bị lạc tôi bị rút mất ví tiền đeo bên ngoài. Tôi trở thành một con bé thảm hại, loanh quanh trong cái thế giới sống chật hẹp của mình. Tôi không đủ can đảm để gọi cho người yêu mới, tôi sợ sẽ bị mắng một trận vì tội bất cẩn. Thế là tôi ngồi khóc ngon lành tại một điểm chờ xe bus. Tôi cứ ngồi đó với mắt mũi lấm lem mà đầu óc trống rỗng, không định hình được mình sẽ làm gì tiếp theo. Ngớ ngẩn là tôi đã nhắn tin cho anh, chỉ để nói rằng tôi bị lạc, và rồi anh xuất hiện.

- Lên xe đi nào! Trời lạnh lắm, anh đưa em về!

Cho đến khi đến gần bên cạnh, nhìn vào đôi mắt anh, nhìn thấy những đường nét thân thuộc, tôi vẫn chưa thể tin rằng anh bỏ tất cả để đến bên tôi. Trời mưa phùn và lạnh, cái rét cứa vào da thịt, tôi ngồi phía sau nghe gió thổi thốc. Hình như đó là lần đầu tiên tôi gặp lại anh kể từ sau khi chia tay.

3. Tôi giống như một đứa ngốc, luôn đi phủ định những gì đang diễn ra trong hiện tại của mình. Sau lần được anh giúp đỡ đưa về nhà, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa. Kể cả chỉ nhắn tin trò chuyện với anh cũng không. Thực tế là sau khi chia tay, chúng tôi vẫn nói rằng sẽ tiếp tục mối quan hệ bạn bè, nghĩa là vẫn trò chuyện, vẫn liên lạc chứ không hẳn là cắt đứt tất cả. Nhưng tất nhiên tôi là đứa không chấp nhận được điều đó. Vì tôi còn yêu anh, nên tôi không thể tiếp tục làm bạn với anh. Còn anh thì vẫn kiên trì và nhẫn nại làm bạn với một đứa như tôi. Có vẻ như anh sợ tôi bị sốc sau chuyện chia tay đó, nên anh vẫn còn bên cạnh tôi.

Yêu anh, thêm một lần nữa... 2
Nhưng hình như tôi lại là một đứa không giỏi lắm trong việc thực hiện lời hứa của chính bản thân mình. Một lần khác, tôi lại tiếp tục gặp rắc rối. Lúc bấy giờ tôi đã trở về là một đứa độc thân, không còn bất kỳ chàng trai nào bên cạnh. Trước khi mọi chuyện xảy ra, anh đã gọi cho tôi và hai chúng tôi có một cuộc trò chuyện khá lâu. Chúng tôi tôn trọng nhau, tôn trọng cả quá khứ và tôi thì vừa đủ lớn hơn một chút để không tiếp tục chặn các cuộc gọi từ anh. Tôi nghĩ đơn giản rằng nghe một cuộc điện thoại hay trả lời một tin nhắn của anh thì cũng không thể làm phiền anh thêm được.

Vậy mà tôi sai rồi. Ngày hôm ấy tôi xấu hổ đến mức muốn lập tức biến mất. Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn trầm lặng và ấm áp như những ngày đầu tiên, chỉ có tôi là đổi khác, thấy mình trở nên xấu xí, nhỏ bé và vô cùng tệ hại khi tiếp tục làm phiền đến cuộc sống của anh.

- Em có lạnh lắm không?

- Anh có đi nhanh quá không?



Anh luôn hỏi những câu hỏi như thế khi tôi ngồi ngoan ngoãn phía sau xe. Quả thật là tôi không đủ can đảm để trả lời bất cứ câu hỏi nào của anh cả. Tôi vẫn chỉ thấy mình là một đứa tệ hại và xấu xa. Tôi cảm thấy như mình lợi dụng anh hết lần này đến lần khác mặc dù anh thì không cho là thế.

- Tại sao anh phải giúp em? Anh không thấy em làm phiền anh à?

- Đừng hỏi nhiều nữa, ngủ đi!

Tôi thu hết can đảm để nhìn vào mắt anh và nói. Tôi có cảm giác chỉ cần anh nói ra một câu trả lời nào đó thôi thì cũng khiến tim tôi như vỡ toác ra. Tôi vẫn nhớ rất rõ mỗi lần chạm mặt anh, hầu hết đều có cảm giác tim đập nhanh hơn bình thường, má đỏ hồng hơn bình thường, nhưng không phải là yêu thương hay hạnh phúc, mà là sợ hãi và xấu hổ. Tôi sợ mình sẽ lại một lần nữa đi vào con đường cũ, và mang cảm giác tội lỗi khi hết lần này tới lần khác làm phiền đến cuộc sống của anh.

4. Cho đến khi tôi đủ lớn, đủ trưởng thành và đủ chín chắn để tự lập, rốt cuộc trước mặt anh, tôi cũng chỉ là một đứa nhóc khó chiều. Tôi có thể sống một mình, thay vì sợ bóng tối và sự cô độc thì tôi lại bấu víu vào chúng để làm bạn, để khiến cho mình không cảm thấy bị bỏ rơi. Tôi cũng không gà mờ đến mức phải lạc đường lên xuống nữa. Có lẽ cuộc sống của tôi cũng giản đơn hơn nhiều, những cung đường đi đơn thuần là đến trường và về nhà, cảm xúc cũng bị mai một dần, sống lặng lẽ và rải rác những mảnh buồn cho những ngày gió thổi. Với những gì đang diễn ra ở hiện tại, tôi vẫn nghĩ mình có thể tách hẳn ra khỏi cuộc sống của anh rồi, sẽ không còn bất cứ lần nào làm phiền đến anh nữa. Bởi đằng sau những lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy, tôi cứ thấy mình lem nhem như một con mèo bị ướt nước. Ướt sũng, mắt môi đều ướt sũng, và tim thì nấc lên từng hồi. Có thể tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh, nhưng như tôi đã nói, khi đối diện với chính mình thì tôi cũng chỉ là một đứa không giỏi lắm trong việc lừa dối bản thân mình.

Yêu anh, thêm một lần nữa... 3
“Này, ra Q café nhé? Lâu lắm không gặp rồi!”

Cái hẹn đột ngột của bạn thân làm tôi hơi khó nghĩ. Sau khi loay hoay đủ mọi thứ, tôi trả lời không đến được.

“Hay là gọi anh ấy đến đón cậu nhé?”

Có lần anh đã gặp bạn tôi, rồi họ cũng trở nên quen biết nhau. Tôi vẫn luôn cố gắng lánh xa cuộc sống của anh nên cũng không hỏi han gì nhiều. Chỉ biết rằng giữa tôi và anh có thêm một người bạn chung, vậy thôi.

Tôi bỏ quên điện thoại khi đi ra ngoài, về nhà mới bắt gặp tin nhắn ấy, cũng bỏ quên hai cuộc gọi nhỡ từ số của anh.

“Em đang ở đâu?”

“Anh qua đón nhé?”

“Không cần nhưng mà nữa đâu, chuẩn bị đi, anh qua đón bây giờ!”

Nói rồi anh tắt máy, nhanh đến mức tôi còn không kịp chuẩn bị lời để từ chối. Tôi luôn bị ám ảnh những lần mình vô ý chạm vào cuộc sống của anh. Nhưng tất nhiên, tôi cũng biết rằng, dạo gần đây nỗi nhớ anh ùa về nhiều hơn trước, việc nghe thấy giọng nói của anh, gặp lại anh sau rất nhiều ngày cố gắng để lánh xa… có đôi chút khác lạ. Tôi sợ một điều vô cùng đơn giản, đó là sợ mình một lần nữa yêu anh.

5. Một lần khác, tôi theo anh đến một nơi có bạn bè anh ở đó. Giữa chúng tôi vẫn là một mối quan hệ không thể gọi tên được. Tôi cũng không cố gắng đẩy anh ra xa mình nữa, cũng không cố gắng đến gần. Chỉ đơn giản là có thể gặp nhau đôi lần, kể cho nhau nghe những câu chuyện trôi qua trong cuộc sống. Mọi thứ vẫn nhẹ nhàng nhất có thể, như một cách để không làm cho quả bong bóng tình cảm vỡ tung. Tôi biết, tôi sợ hãi chứng kiến quả bong bóng vô hình ấy bị vỡ, tim tôi chắc sẽ xuất hiện nhiều vết xước hơn nữa. Thật ra, khi không thể thành thật với tình cảm của chính mình, thì nỗi đau đã trở thành câu trả lời.

- Thật sự thì tớ thấy không thích cậu lắm! Cậu có biết vì sao không?

- …

- Vì cậu bắt ông anh tớ phải chờ những năm năm! Suốt năm năm đó, ông ấy không yêu ai, không có bất kỳ mối quan hệ với ai. Đến việc yêu cậu cũng bị cậu xua đuổi. Cậu nói xem, có tội ông ấy không?

Tôi ngỡ ngàng giữa những lời trách cứ. Một người bạn của anh cầm một chén rượu đầy, đặt vào tay tôi, nói rằng tôi buộc phải uống hết chén rượu ấy vì đã làm anh quá khổ sở. Tôi quay sang nhìn anh, anh chỉ mỉm cười, đỡ lấy chén rượu từ tay tôi, tự mình chạm vào cốc của người kia và uống cạn.

-  Thật ra…

Tôi bắt đầu lí nhí, hơi nóng từ những ồn ã xung quanh, từ những cặp mắt soi mói mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy mình trở nên nhỏ bé và tệ hại, tình cảm của mình cũng trở nên nhỏ bé và đáng thương.

- Cậu có biết năm năm trước, ai là người nói chia tay trước không? Là anh ấy chứ không phải là tớ. Tớ… không cho phép mình đuổi theo người đã nói chia tay với mình. Nhưng mà… Cũng là anh ấy, lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm, lo lắng cho tớ, nhưng chưa bao giờ cho tớ biết! Năm năm qua, tất cả mọi người đều biết anh ấy yêu tớ, nhưng tớ thì lại không được biết điều ấy. Có phải là lỗi của tớ không?

Yêu anh, thêm một lần nữa... 4
Nước mắt tôi vỡ òa trên hàng mi, chảy dài trên má bỏng rát. Mọi người im lặng. Tiếng nấc của tôi nghèn nghẹn, chìm nghỉm giữa những tạp âm láo nháo của một quán ăn ven đường. Tôi đã giấu mình quá lâu, giấu đi tình yêu của mình quá kỹ. Việc tiếp tục gặp lại anh và bình thường mối quan hệ với anh đã là một sự cố gắng quá sức tưởng tượng. Vậy mà tôi không thể đóng cho tròn vai diễn, rốt cuộc thì trước mắt anh, tôi vẫn là con bé yêu anh khờ dại, ngốc nghếch và đáng thương hại. Tôi luôn luôn yếu đuối một cách đáng xấu hổ như thế trước tình yêu của mình…

Trong khi tôi còn mải mê đuổi quanh những ngày tháng quen anh từ trong quá khứ. Có không ít lần tôi chạy trốn khỏi anh, lánh xa anh, nhưng ngay sau đó lại về vùi mình trên giường và khóc nấc. Vốn dĩ biết yêu anh là khổ, nhưng vẫn cố chấp để yêu, rồi lại vụng về cất giấu tình yêu ấy đi thật kỹ càng, gói ghém lại trong một cái hộp vô hình mà chỉ khi có một mình mới dám lôi ra ngắm nghía.

- Ngoan nào, đừng khóc. Anh yêu em mà.

Anh vội vàng lau đi nước mắt lem trên má tôi, tiếng gọi rất nhỏ, vỗ về cũng rất nhỏ, chỉ vừa đủ cho tôi nghe thấy. Đó là một trong những lần hiếm hoi anh nói rằng anh yêu tôi, nhưng khi nói câu ấy, trong đáy mắt anh ngập lên những tia hy vọng, lúc ấm áp gần gũi, lúc lại xa xôi dịu vợi. Tôi vẫn trốn tránh ánh mắt ấy mỗi lần gặp anh, cuối cùng cũng tình nguyện mà chìm vào ánh mắt ấy nhiều hơn một lần.

Những điều mà tôi học được từ trong mối quan hệ giữa chúng tôi không đơn thuần là tình yêu được thể hiện qua lời nói, mà còn là những hy sinh thầm lặng, là sự nhẫn nại đến khó tin, là sự chờ đợi gần như vô vọng. Có những thứ dù không thể hiện ra bên ngoài thì vẫn đủ sức để làm rung động trái tim của người còn lại, chỉ cần thật tâm yêu thương nhau. Và có lẽ vì những điều giản đơn ấy, tôi nhận ra tình yêu là thứ không thể cắt bớt, không thể trốn chạy, càng không thể san sẻ cho một ai đó khác.

Tôi trở về bên anh với trái tim nhiều mâu thuẫn. Một lần nữa, tôi trở về yêu anh!


GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Em không muốn hôn mà Em muốn lên giường

Anh vào phòng, vợ anh đang ngủ, anh đến gần cái nôi của con gái. Đứa con của anh vẫn đang mở to đôi mắt để nhìn mọi thứ xung quanh. Thấy bố, con bé khẽ cười, nụ cười híp mí vô cùng đáng yêu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán con một cái, nước mắt anh rơi ướt cả gối của con. Anh lại gần giường kéo chăn lên cho vợ rồi ra khỏi phòng.

Nó và anh yêu nhau được gần 2 năm rồi. Thời gian vừa qua thực sự nó thấy rất tuyệt diệu. Nó cảm thấy như nó được Thượng Đế ưu ái khi ban tặng anh cho nó. Anh đẹp, tài giỏi và rất đàn ông. Anh nói anh thích ngắm nhìn nó cười, anh yêu nụ cười híp mí của nó. Vì lẽ đó nên suốt 2 năm yêu nhau dù có xảy ra chuyện gì, nó cũng không bao giờ khóc.

***

Một lần anh rủ nó đi dự tiệc cùng. Trong bữa tiệc nó gặp một người đàn ông, bố anh ta là đối tác của anh, và anh ta cứ ngắm nhìn nó. Điều này làm nó rất khó chịu nhưng nó không nói gì. Gần đây công việc của anh gặp chút rắc rối, anh có ít thời gian để chăm sóc nó nhưng nó không giận, nó chỉ thấy thương anh hơn thôi.

Tối hôm đó nó chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của anh, có vẻ như anh đang rất buồn. Anh khóc, anh nói rằng công ty của anh sắp phá sản, anh nói rằng có thể anh sẽ mắc nợ cả trăm triệu. Nghe anh nói chuyện nó chỉ muốn chạy ngay đến ôm lấy anh nhưng nó không thể. Đã gần 12h, nó không thể ra khỏi nhà. Vì thế nó cảm thấy mình thật bất lực và vô dụng khi chỉ có thể an ủi anh những câu bình thường như một người bạn.

bên cạnh anh

Một tuần sau đó nó hẹn anh ra gặp mặt:

- Anh này, chúng mình chia tay nhé! - Nó nói với khuôn mặt không chút cảm xúc, còn anh thì như vừa bị sét đánh, trân trân nhìn nó. Anh không nói gì, cũng không hỏi nó lý do chia tay. Anh nghĩ giờ mình chỉ là một kẻ bất tài vô dụng đang nợ nần chồng chất, có lẽ nên giải thoát cho nó.

- Cho anh hôn em lần cuối được không?

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

- Em không muốn hôn, em muốn lên giường!

- Không được, sau này em còn phải lấy chồng nữa.

Anh buồn bã nói. Nó nhìn xoáy sâu vào đôi mắt anh. Bằng một ma lực không thể chối từ, đêm đó nó đã trở thành người đàn bà của anh.Sáng hôm sau tỉnh dậy nó đã đi.

Bên cạnh anh chỉ còn bông hoa hồng sắp héo úa đè lên những giọt máu đỏ sẫm trên nền ga trắng. Anh ngồi bần thần một lúc lâu.

Bỗng điện thoại áo có tin nhắn, là số của nó. "Em yêu anh!" Anh như chết đứng, ngay lập tức anh gọi lại thì đã thành thuê bao. Anh không hiểu nổi nó đang nghĩ gì nữa, nhưng nó làm anh phát điên. Anh không đi tìm nó mà chuyên tâm vào làm ăn. Có một công ty đồng ý đầu tư để giúp công ty khỏi đà phá sản.

Thời gian sau anh gặp lại nó, xinh đẹp, ăn chơi và sành điệu hơn tỉ lần. Anh được biết hiện nó đang cặp với một công tử rất giàu, giàu hơn anh. À ra vậy, anh cười thầm, hoá ra người mà anh đã từng rất rất yêu cũng chỉ vậy thôi.

người tôi yêu

Hơn một năm sau anh lấy vợ, một người phụ nữ chín chắn, điềm đạm nhưng cô ấy không có nụ cười híp mí như nó, cô ấy yếu đuối hay khóc, và cô ấy không còn trinh. Anh không trách và dằn hắt vợ. Anh nghĩ về những giọt máu trên ga giường ngày hôm đó. Có lẽ đây là cái giá anh phải trả.

Giờ đây công việc của anh đang tiến triển rất tốt, gia đình rất hạnh phúc, duy chỉ có điều đứa con gái của anh khi mới sinh ra đã bị viêm võng mạc nên mất khả năng nhìn.

Vợ chồng anh rất đau khổ vì điều đó, hai người luôn hi vọng có một nhà hảo tâm nào đó sẽ hiến tặng mắt cho bé. Anh tình cờ gặp lại nó sau 3 năm mất liên lạc. Giờ trông nó đẹp hơn, dịu dàng hơn và đàn bà hơn.

- Lâu lăm không gặp, em dạo này sao rồi?

- Em vẫn khoẻ, em lấy chồng và định cư luôn ở Mĩ. Thế còn anh thì sao?

- Anh cũng kết hôn rồi...

Anh kể về đứa con mới 1 tuổi bị mù của mình cho nó.

Lần thứ hai nó thấy anh khóc. Lần thứ nhất khi công ty anh sắp phá sản. Ừhm, anh chưa bao giờ khóc vì nó, chưa bao giờ. Không khí trở nên nặng nề và căng thẳng.

Cuối cùng nó là người kết thúc:

- Mai em phải về Mĩ rồi, em xin phép về trước chuẩn bị hành lý. Anh đừng buồn nhé, rồi bé sẽ khoẻ mạnh lại thôi.

hạnh phúc nhé anh

Anh cười, một nụ cười rất buồn.Mấy ngày sau anh nhận được tin từ bệnh viện là có người hiến mắt cho con gái anh. Không có lời nào diễn tả được niềm hạnh phúc và vui mừng của vợ chồng anh lúc này. Anh không được biết người hiến mắt là ai nhưng anh vô cùng cảm kích và thầm cảm ơn người đó rất nhiều.

Một tháng sau ca phẫu thuật, con gái anh đã có thể tự nhìn cuộc sống bằng chính đôi mắt của nó. Vào một ngày, anh nhận được một hộp quà do không rõ người tặng gửi đến, trong đó là một cuốn sổ nhật ký và một lá thư. Không biết có sự thôi thúc gì mà anh ngồi lặng lẽ trong phòng làm việc và đọc hết...

Lá thư là của một người đàn ông "Tôi không muốn gửi cuốn sổ này cho anh, cô ấy cũng không muốn, nhưng lương tâm tôi bắt ép tôi phải làm, nếu không tôi sẽ không sống nổi quãng đời còn lại. Cô ấy là một người phụ nữ tốt, anh thật may mắn khi được cô ấy yêu như vậy!"

Là nó, trang đầu tiên anh mở ra là ảnh hai người chụp nhân kỉ niệm một năm yêu nhau.

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay em thấy anh khóc qua điện thoại, em chỉ muốn chạy ngay đến để ôm chặt lấy anh nhưng em không thể, em xin lỗi, em thật vô dụng..."

"Ngày...tháng...năm...

Thật kinh khủng, có người đàn ông tìm em và nói nếu em đồng ý làm người tình của anh ta thì anh ta sẽ giúp công ty anh khỏi bị phá sản. Em rất yêu anh, em không thể phản bội anh, nhưng em càng không thể thấy anh khổ sở, khó khăn mà không giúp gì được như thế..."

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay em quyết định chia tay, em nói muốn lên giường với anh. Anh nhìn em giống như em là 1 con điếm rẻ tiền thèm khát dục vọng vậy. Em đâu muốn thế, em chỉ muốn dành tặng cái thứ quý giá nhất cho người em yêu thôi. Nếu không em sợ em sẽ hư hỏng với bất kỳ người đàn ông xấu xa nào mất..."

lựa chọn của em

"Ngày...tháng...năm...

Người đàn ông đó rất quan tâm và yêu thương em nhưng không làm em quên đi hình ảnh của anh được. Dù không yêu, em vẫn đồng ý kết hôn với người ấy như để trả nợ. Anh ơi, cuộc đời sao mà bất công thế, tạo hoá đang trêu ngươi em. Ngày em đi mua nhẫn cưới cũng là ngày em biết mình bị ung thư cổ tử cung. Nếu phẫu thuật em sẽ không chết nhưng sẽ mất đi khả năng làm mẹ. Còn gì đau khổ hơn với người phụ nữ không thể sinh con? Và sau ca phẫu thuật, em đã rời bỏ anh ấy, để anh ấy có thể cưới một cô vợ theo đúng nghĩa..."

"Ngày...tháng...năm...

Em đã trở thành một con điếm cao cấp anh ạ! Em sẵn sàng lên giường với bất cứ người đàn ông nào cho em tiền. Em cặp với rất nhiều đại gia, cuộc sống của em trở nên buông thả và sa đoạ đến không ngờ. Những lúc mệt mỏi và tuyệt vọng, em luôn nhớ đến anh, em thực sự rất nhớ anh..."

"Ngày...tháng...năm...

Hôm nay em được biết mình chẳng còn sống được bao nữa anh à. Vết mổ lần trước bị nhiễm trùng, di căn lên cả vùng bụng. Buồn thật, cuộc đời đúng là đang rẻ rúng em mà. Mà thôi, dù sao em sống thế này đủ rồi, em không muốn tiếp tục nữa, nhưng trước khi chết em muốn gặp lại anh, một lần thôi..."

"Ngày...tháng...năm...

Đây là lần thứ 2 em thấy anh khóc. Đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của anh bị mù, có lẽ anh đau lòng lắm! Thấy anh buồn như vậy trái tim em như muốn vỡ tan ra vậy..."

"Ngày...tháng...năm....

Hôm nay tròn 5 năm chúng ta yêu nhau, và cũng sẽ là ngày em kết thúc cuộc đời đau khổ này. Dù sao em cũng không cần đến đôi mắt này nữa, em sẽ tặng nó cho con gái anh, để em mãi mãi được ngắm nhìn anh. Lời cuối em muốn nói rằng em rất rất yêu anh. Vĩnh biệt anh!"

đợi chờ

Đọc xong quyển nhật kí gần 3 năm đầy đau khổ và nước mắt của nó, anh dường như chết ngay tại lúc đó. Anh không ngờ nó lại yêu anh nhiều như thế, anh mắc nợ nó quá nhiều. Trong vô thức, nước mắt anh rơi, lần này là vì nó nhưng nó mãi mãi không bao giờ thấy được nữa.

Anh vào phòng, vợ anh đang ngủ, anh đến gần cái nôi của con gái. Đứa con của anh vẫn đang mở to đôi mắt để nhìn mọi thứ xung quanh. Thấy bố, con bé khẽ cười, nụ cười híp mí vô cùng đáng yêu. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên trán con một cái, nước mắt anh rơi ướt cả gối của con. Anh lại gần giường kéo chăn lên cho vợ rồi ra khỏi phòng.

Sáng hôm sau vợ anh tìm thấy trong phòng làm việc của anh 2 tờ giấy. Một là đơn từ chức, hai là đơn ly hôn. Tất cả tài sản và căn nhà anh để lại hết cho vợ con, nhưng anh đi đâu thì không một ai biết....



GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Khi cùng yêu một người

- Đúng - Phong dừng xe lại - Để thử lòng một người, một người mà tôi rất thích, và tôi biết người đó cũng thích tôi nhưng không nói ra, từ lâu lắm rồi. Tôi muốn người đó không còn yếu đuối nữa. Tôi muốn người đó phải mạnh mẽ để sống, để yêu và được yêu. Người đó là bạn thân của Hà và Hà biết rõ người đó, mặc dù người đó chẳng nói gì với Hà cả. Nghi biết người đó là ai chứ? 

Nếu yêu ai, bạn hãy mạnh mẽ tự tin nói cho người ấy biết. Dù là bị từ chối hay không trái tim bạn sẽ được tự do, đừng chần chừ và dồn ép chính mình.

***



 - Mầy, tao thích Phong.

Tin nhắn của nhỏ bạn thân làm nó như đông cứng người. Sao lại có thể như thế cơ chứ! Nó cứ nghĩ Tuấn thích Hà và Hà cũng thích Tuấn. Nhưng không ngờ, người Hà thích lại là Phong, và... cũng là người mà nó thích.

- Mầy thiệt hay zỡn vậy - Nghi nhanh chóng trả lời tin nhắn của Hà.

- Thiệt đó.- Nghi như lặng người đi. Mới vài ngày trước đây Nghi còn nghe Hà nói xấu Phong, vậy mà hôm nay.... Chẳng lẽ bây giờ nó lại nói với Hà rằng nó cũng thích Phong ư.

KHÔNG, không được, như thế sẽ làm Hà buồn. Nó không muốn Hà buồn chút nào cả bởi vì Hà là bạn tốt nhất của nó.

Nghi biết Phong từ năm lớp 9, năm lớp 10 lại học chung lớp với Phong. Nghi thích Phong bởi sự nghiêm khắc của một lớp trưởng, tính vui vẻ của một thành viên trong lớp và còn vì 1 điều khác nữa.

3 năm rồi, nhanh thật đó, nó giữ chặt tình cảm của mình với Phong mà không dám thổ lộ, nó cũng chưa kể gì về chuyện này với Hà cả. Giờ đây nó đứng giữa 2 sự lựa chọn:

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

1 là nó sẽ nói với Hà rằng nó cũng thích Phong, từ lâu lắm rồi.

2 là nó sẽ để cho Hà thổ lộ với Phong còn nó, nó chỉ là người đứng sau mà thôi.

Và cuối cùng:

- Vậy thì thổ lộ với Phong đi.

Nó đã lựa chọn cách 2. Tin nhắn này nó không nhận được hồi âm của nhỏ bạn.Giá như người thích Phong lại là một người khác Hà thì nó sẽ lựa chọn cách đầu tiên và thổ lộ với Phong. Nhưng sự thật thì... Một lúc sau Nghi nhận được tin nhắn của Hà:

- Phong cũng thích tao mầy ơi! - Nó chết lặng đi. Nhưng rồi nó cũng soạn 1 tin nhắn rồi gửi cho Hà:

- Uh, chúc mừng mày nha. Tao ngủ đã.

***

Mới sáng nó đã nhận được điện thoại của Hà:

- Mầy đi học trước đi, không cần qua chờ tao đâu. Lát nữa Phong qua đón tao đi học .

Ừ, thì nó đi trước vậy. Bỗng dưng chỉ qua một đêm nó vừa mất đi 1 người ban thân, vừa mất đi người mà nó thích. Nó cảm thấy buồn cô đơn và hụt hẫng lắm, nó chẳng muốn đến trường tí nào. Nằm xuống giường nó tiếp tục ngủ. Khi choàng tỉnh dậy thì...

Trời ơi! đã 7h rồi. Nó đã trễ học. Nó đi như bay đến lớp thì Phong và Hà đã có mặt. Hà hỏi nó vẻ lo lắng:

- Sao đến trễ vậy mầy?

- Tao ngủ quên mất!

- Nó vừa thở hổn hển vừa đáp.

- Ăn sáng gì chưa?

- Chưa.

- Nó lắc đầu trả lời.

- Lát qua căn-tin nhé.

- Thôi khỏi đi.

- Tự dưng nó nổi cáu với Hà.

Hà viết một tờ giấy gì đó rồi ném qua cho Phong. Nghi muốn biết nội dung trong tờ giấy đó, rất muốn biết. Nó nhìn thấy Hà cười vui vẻ khi đọc được mẩu giấy Phong gửi qua và Phong cũng vậy. Nó thì thầm vào tai Hà đủ cho 2 đứa nghe:

- Có vẻ hạnh phúc quá nhỉ. Chúc mừng nha.

Thực sự thì nó đang ganh tị, rất ganh tị với Hà, bỗng dưng nó thấy ghét Hà, tại sao Hà lại cướp đi người mà nó thích cơ chứ?

KHÔNG, là do nó, là tại nó, tại nó, nó đã không đủ can đảm để nói với Phong 3 từ ấy. Tại nó yếu đuối, không phải tại nó ngu ngốc thì đúng hơn. Nó thích Phong từ Trước Hà cơ mà, nó đã giấu tình cảm ấy từ rất lâu rồi, 3 năm chứ ít ỏi gì.

Trời ơi! Nó không có quyền ghét Hà. Hà giỏi hơn nó nhiều, mạnh mẽ hơn nó nhiều vì Hà đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình với Phong. Còn nó thì sao? Nghi hơi thắc mắc 1 điều, tại sao cách đây vài hôm Hà còn nói xấu Phong rất nhiều làm cho nó rất khó chịu. Vậy mà giờ đây Hà đã thay đổi 180˚ để rồi nói rằng rất thích Phong.

Nó đã giấu tình cảm của mình với Phong 3 năm rồi. Nó thích Phong từ 3 năm trước, còn Hà, Hà chỉ mới thích Phong cách đây mấy ngày thôi mà.

Tình cảm nó dành cho Phong lớn lên theo ngày tháng năm, còn tình cảm của Hà đối với Phong có có nhiều như tình cảm nó dành cho Phong hay không? Nó mới người xứng đáng với Phong hơn. Nó sẽ giành lại Phong từ tay Hà. Nhưng nếu nó nghĩ vậy, nó làm vậy thì nó với Hà có còn là bạn bè tốt nữa không? Liệu như thế có phải là một người bạn thật sự hay không? Vả lại cũng do nó, do nó lựa chọn giữa 2 cách.

Nó đã chọn tình cảm bạn bè chứ không phải là thứ tình cảm vượt qua giới hạn. thôi thì nó với Phong chỉ là bạn vậy, còn mớ tình cảm kia nó sẽ sắp xếp vào 1 ngăn nào đó trong tim để rồi 1 ngày nào đó nó sẽ quên Phong đi. Sẽ nhanh thôi.

***



Nghi ơi! Lát chờ tớ về với nhé! Tiếng Hà gọi- Còn Phong.

- Nó có vẻ ngạc nhiên xen lẫn tò mò - Thì đi chung luôn. Nó hơi bối rối khi nghe Hà nói vậy. Đi chung ư??? Hà và Phong sẽ nói chuyện vui vẻ với nhau còn nó thì lẽo đẽo theo sau mà nhìn, mà nghe, mà ngó 2 đứa nói chuyện. Sao nó giống "kì đà cản mũi vậy"?

- Thôi Hà với Phong về trước đi. Tôi còn vào thư viện mượn sách nữa nên sẽ về sau.

Rồi nó chạy ù đi.Không phải nó muốn mượn sách mà vì nó muốn né tránh Phong và Hà, nó không muốn nhìn thấy cảnh 2 người "tay trong tay" vui vẻ nói chuyện. Nó muốn né tránh được Phong càng xa thì càng tốt. Tốt nhất nó nên chuyển lớp đi. À không, chuyển trường luôn ấy chứ.

Đúng vậy, nó sẽ chuyển trường. Mà không, tự dưng đòi chuyển trường ba mẹ sẽ mắng nó chết mất. Trời ơi! Chắc nó điên quá! Nó đã cố gắng quên Phong mà! Tại sao nó lại cứ nghĩ đến Phong cơ chứ? Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Hà:

- Alô...

- Phong bận nên không chở tao về được. Tao lấy xe mầy về trước vì nhà có chuyện nhé. Lát Phong qua đón mầy.

- Ơ.......Nó chưa kịp nói gì ngoài từ "ơ" thì Hà đã cúp máy. Như đang đứng giữa Nam Cực lạnh giá, người nó như đóng thành băng vậy.

Trời ơi, nó phải đi với Phong ư? Nó đang tìm cách né Phong mà? Biết vậy lúc nãy nó về cùng Hà thì tốt hơn. Nhưng mà...vậy cũng tốt, nó sẽ được đi cùng Phong, nói chuyện với Phong và biết đâu nó sẽ bày tỏ tình cảm với Phong.

KHÔNG, nó không được có suy nghĩ này. Phong là bạn trai của Hà, Hà lại là bạn thân nhất của nó. Thôi thì, chuyện tới đâu thì tới.

Nó mượn 1 cuốn sách "Tư vấn tâm lí học đường", không biết nó muốn tìm hiểu gì trong cuốn sách này nữa. Vừa bước chân ra khỏi trường nó đã nhìn thấy Phong đứng chờ. Phong nhìn nó, mỉm cười. Đúng rồi, là nụ cười đó, chính nó đã làm Nghi thích Phong ngay từ lần gặp đầu tiên.

- Sao lâu vậy? - Phong hỏi nó.

- Ơ....À....UWhm, tại tôi mượn hơi nhiều sách đó mà.

- Nó cười, nụ cười chẳng thật tí nào.Nó ngồi lên xe, khi đã yên vị trên "con ngựa chiến" của Phong, ngồi phía sau, nó có thể nhìn thấy lưng Phong, nó không thể nhìn thấy gương mặt Phong nữa. Nhưng như thế lại hay hơn, nó không cảm thấy hồi hộp và cũng chẳng thấy run.

Trời sắp mưa to rồi, vậy mà Phong thì đạp xe lâu lắc. nó vội giục:

- Trời sắp mưa rồi đó, đạp xe nhanh lên kẻo ướt. Sao đi lâu vậy?

- Nghi tưởng mình nhẹ lắm hả? Nó bật cười, tự dưng nó cảm thấy không gượng gạo trong khi nói chuyện với Phong nữa.

- Dù sao thì cũng ướt, từ từ về.- Phong nói.

Trời đổ mưa, mưa to lắm, 2 đứa chẳng có áo mưa hay dù gì cả, Phong cũng chẳng ngừng lại để trú mưa.

Thôi kệ, dù sao nó cũng đang thích dầm mưa. Như thế này chẳng phải lãng mạn lắm sao? Ước gì nó và Phong là một cặp, nó sẽ có cơ hội đi cùng Phong nhiều hơn, lâu hơn. Ước gì thời gian ngừng trôi đẻ nó tận hưởng cảm giác này thêm lâu hơn.

- Nghi có điều gì muốn nói với tôi không?

- Không. Sao Phong lại hỏi vậy?

- Nghi không thắc mắc à?

- Chuyện gì - Nó hơi tò mò

- Chuyện tôi và Hà cặp nhau đó.

- À, không.

- Thật ư?

- Ờ...uh, thật. Sao Phong lại hỏi vậy, có chuyện gì à?

- Chỉ là giả mà thôi, chuyện tôi và Hà cặp nhau chỉ là giả mà thổi.

- Là giả ư? Giả thật ư? Nghi rất ngạc nhiên và không khỏi bang hoàng.

- Đúng - Phong dừng xe lại - Để thử lòng một người, một người mà tôi rất thích, và tôi biết người đó cũng thích tôi nhưng không nói ra, từ lâu lắm rồi. Tôi muốn người đó không còn yếu đuối nữa. Tôi muốn người đó phải mạnh mẽ để sống, để yêu và được yêu. Người đó là bạn thân của Hà và Hà biết rõ người đó, mặc dù người đó chẳng nói gì với Hà cả. Nghi biết người đó là ai chứ?

Khuôn mặt Nghi ướt, nó khóc ư? Hay chỉ là nước mưa, ừ đúng rồi là nước mưa. Không đúng, mắt nó rưng rưng, là nước mắt, nó khóc, khóc thật nhiều.

- Thật ư?

- Đúng vậy.

- Tôi thật ngốc đúng không?- nó vẫn cứ khóc.

- Tớ ngốc lắm phải không?

- Không đâu.

- Nghi mau nước mắt thật đấy.Nó cười và lau đi những giọt nước mắt.Sau cơn mưa trời lại nắng. Ơ kìa bên đường là Tuấn và Hà đó thôi 2 đứa cũng ướt. Nó bật cười, nó sẽ xử con bạn thân sau vì đã dối nó và cũng cảm ơn cô bạn đáng yêu đó nữa.



GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA

Luật dành cho người thay thế

Tôi đứng dậy trả tiền ly nước của mình. Anh sao lại không tới? Anh chưa bao giờ trễ hẹn với tôi cả. Tôi hốt hoảng chạy như bay đến nhà anh, trái tim tôi run rẩy, tôi sợ, tôi sợ anh gặp bất trắc. Đứng đối diện nhà anh tôi thở hồng hộc, đôi mắt tôi tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi.

- Anh đã có người yêu, thứ anh cần chỉ là niềm vui ở bên em. Em cần anh, cần người chống lưng.

***

Tôi là một nhân viên bình thường trong một công ty bình thường, tôi thích ngủ hơn dậy sớm, tôi thích chơi hơn làm việc và tôi thích giàu hơn là nghèo. Nhưng mà tôi lại không phải là lọ lem, cả cuộc đời tôi lao đầu vào công việc chỉ để kiếm lấy một chút tiền, vì đồng tiền lót cho dạ dày, lót cho bước chân tôi trên con đường dài chông chênh.

Tôi đã gặp anh.

Anh không giàu có, nhưng gia đình khá giả, mức lương ổn định và có quyền uy hơn tôi. Anh là trưởng phòng của bộ phận tôi.

Anh không quá đẹp, nhưng lại có cách giao tiếp cuốn hút, không quá cởi mở nhưng lại không quá ngạo mạn. Anh biết cách đối nhân xử thế, ít nhất là tôi thấy như vậy.

Nếu nói hoàng tử là ước mơ của thiếu nữ, thì anh chính là sự tìm kiếm của đám phụ nữ chúng tôi.

luat-cho-nguoi-thay-the

Chúng tôi đã lớn, ít ai còn trẻ và không có ai là chưa từng trải nghiệm qua sự khắc nghiệt của sự sống. Thời gian đã đem lại cho con người ta nhiều trải nghiệm mới, đồng thời cũng khiến con người ta hạ thấp tiêu chuẩn làm người của mình xuống.

Nếu như khi còn bé tí tẹo – cái tuổi còn ôm chân mẹ làm nũng kể chuyện cổ tích, tôi ước mơ mình sẽ hóa thân vào cô bé lọ lem, được bà tiên giúp đỡ, khoác lên mình bộ váy lung linh, đẹp đẽ nhất để nắm lấy tay của chàng hoàng tử đẹp trai nhất, hoàn hảo nhất.

Bạn muốn hoàn thiện bản thân mình. Hãy đến với website sống đẹp của chúng tôi để biết thêm những gương sống đẹpgương thành côngsống ý nghĩa, nghệ thuật sống ...

Rồi lớn lên, cái tuổi mà không ôm tiểu thuyết tình yêu thì ôm những bộ phim hàn ấm áp, tôi không còn ước mơ đến một chàng hoàng tử ấm áp, hiền lành, đẹp trai nữa. Tôi khi ấy sẽ thích những chàng trai có cá tính, nụ cười lạnh lùng, đôi mắt sâu thẫm đặc biệt là anh chàng ấy sẽ rất đẹp trai, nhà bự và chất đầy tiền. Tôi sẽ ước mơ rằng tôi là cô gái bình thường, in dấu chân vào từng ngõ ngách trái tim của anh và vỗ về tâm hồn tổn thương của anh.

Nhưng mà những chàng trai ấy thì ít nhưng những cô gái bình thường như tôi thì lại quá nhiều.

Tôi không nói tôi sõi đời, nhưng tôi nói tôi đã trải qua ít nhiều thăng trầm của cuộc sống, trải qua vài mối tình dần dà tôi hiểu được rằng : Cuộc sống không phải là màu hồng phớt hay màu hồng cánh sen rực rỡ.

Cuộc sống chỉ là một màu sắc được tạo thành muôn vàn máu sắc khác hòa trộn lại với nhau mà thôi.

Từ đó tôi nghĩ rằng, người sau này tôi lấy làm chồng, không cần giàu, chỉ cần thu nhập ổn, ngoại hình không cần đẹp, chỉ cần ưa nhìn là ổn, tính cách không cần giống tiểu thuyết, chỉ cần yêu tôi và tôi yêu người đó là ổn...

Chỉ tiếc là tiêu chuẩn như thế vẫn quá khó.

Như đã nói, anh chàng trưởng phòng của tôi chính là người hoàn toàn đạt được yêu cầu của tôi đưa ra. Nhưng lại tiếc một điều, anh ta là cái chậu đã cắm hoa lên rồi, tôi không thể bứt hoa đập chậu được!

Đành thế!

Chỉ là tôi không ngờ rằng, tôi đã gặp anh trong tình trạng thảm hại nhất. Tôi bị người ta chơi xấu, ăn cắp đồ án để nộp lên cho anh. Khi ấy tôi chỉ biết căm tức, ấm ức trong lòng vì tôi không có chứng cớ, tài liệu trong máy đã bị tên đó xóa sạch.

Bao nhiêu công sức của tôi dường như đổ sông đổ bể!

Tôi không cam lòng!

Tại sao chứ?

Có phải vì chút tiền thưởng mà người ta có thể ăn cắp chất xám của người khác không? Ngay cả khi đó là kẻ ngày nào cũng gặp trong công ty, sáng gặp, tối gặp, chiều gặp?

Tôi bật cười!

Hôm đấy, phòng tôi ăn mừng vì "đồ án bị ăn cắp" của tôi. Tôi chỉ biết thu lu người mình lại vào góc phòng, nốc hết ly này đến ly khác, tôi cảm thấy như cuộc đời thật bất công, tại sao lại có thể đối xử như vậy với tôi cơ chứ?

Cách nhìn của tôi về thế giới này càng ngày càng trở nên tiêu cực.

Đêm ấy tôi say bí tỉ, tôi lảo đảo bước ra ngoài đường trong đêm gió buốt thịt, tôi bật khóc tức tưởi.

Tôi suy nghĩ : Nếu như tôi nói ra đồ án đó là của tôi, liệu mọi chuyện có khác không?

Tôi quỳ xuống bên gốc cây vệ đường nôn, nước mắt cứ chảy mằn mặn hòa với cái vị chua trong cuống họng khiến cho tôi cảm thấy rất tởm lợm. Tôi nôn càng dữ dội hơn.

Sau khi nôn cả mật vàng ra tôi mới dừng lại thở dốc bên lề đường, tôi loạng choạng tìm trong giỏ sách nhưng mà giỏ sách của tôi đâu?

Tôi lơ mơ đoán ra rằng tôi đã để quên mất giỏ sách ở chỗ tiệc tùng ban nãy. Tôi loạng choạng bước được bước không về nhà hàng khi nãy.

Bỗng nhiên tôi vấp phải hòn đá, cộng với hơi men tôi không đứng vững được ngã nhào về phía trước. Tay chân chà sát với mặt được rách toạc da nhưng tôi lại không cảm thấy đau.

Tôi nằm đấy cả một lúc lâu, nước mắt lại chảy ra.

- Vy, em có sao không? – Một giọng nam trầm vang lên bên tai tôi, bế xốc tôi dậy.

Tôi từ từ dụi mắt, mở mắt ra, gương mặt thân quen nhưng lại lạ lẫm vô cùng. Đây là trưởng phòng sao? Sao anh lại ở đây? Tôi dãy ra khỏi vòng tay ấm áp của anh, tôi muốn đứng.

- Em yên nào, để tôi đưa em về! – Anh bế tôi trên tay, từng bước chân anh đi rất nhẹ nhàng, lại rất êm ái, tôi cứ như thế chìm dần vào giấc mộng dài.

Khi tôi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, đầu tôi đau như búa bổ, tôi từ từ mở mắt ra, ánh sáng chói lóa khiến tôi không kịp thích nghi.

Nhưng mà ánh sáng sao?

Nhà tôi luôn kéo rèm làm sao lại sáng như vậy?

Tôi mở trừng mắt ra, đúng là căn nhà khác! Đây đâu phải nhà tôi?

Tôi lại nhìn bộ đồ mình đang mặc rồi khẽ thở phào :

- Là bộ đồ tối qua!

Tôi vò mái tóc của mình suy nghĩ : Tối qua tôi đã làm gì nhưng nhận lại chỉ là những cơn đau đầu mới hơn.

Tôi với tay lấy ly nước trắng ở đầu giường rồi nhìn quanh phòng. Bỗng nhiên một mùi thơm nức từ bên ngoài bay vào khiến bụng tôi kêu réo không thôi.

Tôi chậm chạp bước chân xuống giường, tôi chợt nhớ ra điều gì đấy rồi hất tung tấm chăn ra, ga giường trắng tinh hơi nhăn nhúm khiến tôi không còn chút lo lắng nào cả. Tôi rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, đi theo mùi thơm tho của thức ăn mà đi đến phòng bếp. Tôi nhìn thấy một tấm lưng vững trãi, mái tóc hơi thẳng thớm, mùi hương từ người đàn ông ấy tỏa ra lấn át cả mùi đồ ăn.

Tôi nắm chặt vạt áo của mình, trái tim khẽ đập mạnh vài nhịp, tay chân tôi luống cuống không biết để vào đâu.

Người đàn ông này còn có thể không quen sao?

- Trưởng phòng, sao lại là anh? – Tôi bất ngờ kêu lên một tiếng.

Anh bất ngờ quay lại nhìn tôi rồi mỉm cười.

- Hôm qua tôi định đem túi xách trả em, ai ngờ lại thấy em nằm trên vệ đường, định là chở em về ai dè em lại đi ngủ mất. Tôi chẳng làm gì em đâu. – Anh vội vàng đính chính.

- Em biết rồi! – Tôi tỏ ra đã hiểu rồi hỏi tiếp. – Thế em về, cửa nhà anh có đang khóa không?

- Thôi, ở lại lát. – Anh chần chừ nói. – Ăn sáng cái rồi tôi đưa em về! – Anh đề nghị.

- Thế còn bạn gái anh? Cô ấy có ghen không đã? – Tôi mặc dù nói thế cũng kéo ghế ra ngồi xuống bàn ăn, đợi anh.

- Cô ấy sang Hà Nội công tác rồi, tuần nữa mới về! – Anh đặt hai dĩa trứng xuống bàn rồi đưa cô vài miếng sandwich với một ly sữa.

- Ra thế! – Cô gật đầu. – Thế mai em dư một vé đi coi kịch, mà không ai đi cùng cả, anh đi chung với em được không? Bỏ tiếc lắm. – Tôi năn nỉ anh.

- Cũng được! Thế hẹn nhau ở đâu? – Anh vừa nuốt một miếng hỏi tôi.

- Ừm, mai qua đón em đi, rồi cùng đi? – Tôi uống một ngụm sữa rồi nói.

- Ok, quyết định vậy đi.

Sau đó, anh đưa tôi về nhà, tôi nhanh chóng tắm rửa rồi thay đồ đi làm. Vừa chạy xuống dưới cửa nhà tôi lại nhìn thấy anh đang đứng đó, dựa lưng vào cửa xe châm một điếu thuốc. Cử chỉ hút thuốc mà có thể tao nhã như thế sao? Tôi than thầm.

Tôi chạy về phía anh, rồi lau mồ hôi trên trán hỏi :

- Sao anh còn ở đây?

- Chúng ta cùng đi. – Anh dụi điếu thuốc rồi mở cửa vào trong xe, tôi nghệch mặt ra không hiểu gì nhưng cũng không nhiều lời nhanh chóng chui vào trong xe.

- Anh không sợ... – Tôi định hỏi gì đấy nhưng lại thôi, dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, tôi không nên xía vào. Bước đầu tiên như thế đã đạt hiệu quả ngoài mong đợi rồi. Không nên được nước làm tới, nhân viên vẫn tạm thời chỉ là nhân viên.

Anh ta cũng có vẻ không để ý gì đến thái độ của tôi, tiếp tục chạy xe, không khí trong xe im lặng lạ thường, tôi đột nhiên không muốn nói chuyện nhìn ra ngoài cửa xe. Trái tim tôi khẽ khựng lại, âm ỉ đau đau trong tim.

Tôi quay mặt vào trong, cắn răng không để mình bật ra tiếng khóc.

Đã hai năm rồi, người ta cũng đã không còn yêu mình, việc gì phải đau lòng làm gì cơ chứ?

Khi còn cách công ty một khoảng, xe của anh dừng lại bên lề đường. Tôi hiểu ý cũng mở cửa bước xuống xe, thuận miệng chào tạm biệt một câu nhưng tôi không ngờ rằng lời vừa thốt ra lại run rẩy như vừa khóc xong. Tôi im bặt đóng cửa xe lại, lê từng bước đến công ty.

Tôi nhìn trời, nhìn cảnh vật xung quanh, nhìn cây, nhìn lá, nhìn mây nhìn đá, nói chung là nhìn tùm lum thứ. Tôi khẽ cười.

Phải rồi, xung quanh còn bao nhiêu thứ tốt đẹp, việc gì phải vì một người không ra gì mà đau lòng?

.

- Anh có muốn ăn bắp không ? – Tôi đứng bên cạnh anh ríu rít không ngừng, rồi chỉ chỉ lên những bảng thức ăn trên cao hỏi.

- Tùy em thôi. – Anh dịu dàng nói.

Tôi đột nhiên cảm thấy không tự nhiên, tôi không tự nhiên với cách anh dịu dàng với tôi. Trước giờ tuy anh không lớn tiếng trách móc nhân viên nhưng chưa bao giờ dịu dàng như thế. Tôi có thể ảo tưởng một chút không?

- Vậy thôi, lát nữa về đi ăn đi. – Tôi đề nghị.

- Ok! Thế em muốn ăn ở đâu? – Anh khoác vai tôi hỏi.

- Ừm... Thế anh nấu ăn thì sao? – Tôi không quan tâm lắm đến cánh tay, cũng thuận đà hơi dựa vào trong vòm ngực vững trãi của anh.

- Cũng được thôi, nhưng em phải phụ nha! – Anh khẽ cù tôi một cái.

- Được được! – Tôi mỉm cười.

Bỗng dưng tôi thấy bình yên lạ thường.

.

Tôi đang ở nhà anh và thực trạng là anh đang nấu cơm và tôi đọc tiểu thuyết trong kệ của anh.

- Anh mà cũng đọc tiểu thuyết sao? – Tôi chọc.

- Của cô ấy. – Anh hơi do dự nói.

Tôi cảm thấy tâm trạng xuống dốc thê thảm, đọc tiểu thuyết cũng như đang nhai sạn. Nhưng rồi tôi từ từ bình tâm lại. Tôi với anh tuy biết nhau đã lâu nhưng mà mới thật sự quen anh thì mới hai ngày nay. Cảm giác này có phải hơi nhanh không? Hay là? Tôi đã cô đơn quá lâu nên bây giờ có một cái cọc để bám víu? Để chứng minh với người yêu cũ tôi vẫn hạnh phúc?

Tôi buông quyển tiểu thuyết xuống nhìn anh.

- Chúng ta là gì? Chúng ta có thể là gì? – Tôi ngẩng đầu lên hỏi.

- Tôi có thể cho em thứ em muốn và ngược lại. – Anh bình tĩnh đáp.

- Thế anh cần gì? Em cần gì? – Tôi thẫn thờ hỏi.

- Anh đã có người yêu, thứ anh cần chỉ là niềm vui ở bên em. Em cần anh, cần người chống lưng. – Anh nói ra suy nghĩ của anh. Tôi bật cười, ngả người về phía sau. – Chúng ta sẽ là những người thay thế của nhau. Nhưng mà người thay thế thì vĩnh viễn cũng là người thay thế. Em hiểu không?

Tôi bật cười, hóa ra anh nghĩ tôi là người như thế. Mà tôi có lẽ nào không phải người như thế?

- Được, chúng ta ăn nào. – Tôi không đề cập đến vấn đề đó nữa, đặt quyển tiểu thuyết sang một bên rồi bước đến bàn ăn.

Mặc dù vẫn tươi cười nói chuyện nhưng tôi cảm thấy không khí lại ảm đạm kỳ lạ.

Sau đó anh đưa tôi về, tôi nhón chân hôn anh một cái vào má rồi chạy biến vào nhà. Tôi cười.

Quả thật là ngày hôm sau anh cho tôi thứ tôi cần – chức phó trưởng phòng. Mọi người đều nhìn tôi với một con mắt khác, khinh bỉ có, thần tượng có, kinh ngạc cũng có. Tôi nhếch môi. Phải rồi, đây chính là ước mong của tôi.

Tôi thu dọn đồ đạc ở bàn cũ rồi chuyển đến khu vực đẹp hơn và rộng hơn. Tôi đắc ý cười nhìn kẻ đã cướp đồ án của tôi.

Khi tôi vừa sắp xếp xong chỗ ngồi, anh từ trong phòng đi ra gọi tôi vào nói chuyện.

- Tối nay em bận gì không? – Anh mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

- Tối nay à? Em bận đi với trưởng phòng rồi. – Tôi bật cười khanh khách.

- Thế mình đi đâu? – Anh đứng dậy vuốt vuốt mái tóc mềm của tôi, tôi dựa vào người anh nói.

- Tùy anh vậy!

Tối đó tôi với anh đi coi phim, nhưng là mua đĩa về nhà coi, có lẽ lần trước anh bị người nào đó nhận ra hoặc nhìn thấy người quen. Tôi không để ý lắm vì vốn dĩ tôi cũng không thích chỗ đông người.

- Sau này ngoài khi ở trong văn phòng cứ gọi thẳng tên anh là được rồi, không cần xa cách như thế!

- Được rồi, Vĩ. – Tôi mỉm cười ngọt ngào.

Tôi và Vĩ cứ như thế ngày qua ngày, khi mà bạn gái anh về nước thì anh toàn tâm toàn ý bên người yêu, còn tôi toàn tâm toàn ý cho chức phó trưởng phòng. Thời gian tôi và anh không ở bên nhau có thể dài có thể ngắn, có thể vài tháng hoặc cũng là vài ngày.

Khi gặp lại anh ôm tôi vào lòng.

Tôi luôn hỏi anh.

- Anh này, anh có nhớ em không?

- Nhớ! Nhớ lắm!

Nhưng mà dù nhớ đến mấy cũng không bằng nỗi nhớ anh dành cho người anh yêu. Đó chính là điều tối kỵ không bao giờ nói ra của tôi và anh. Nhưng lần nào tôi cũng buộc miệng nói ra.

- Thế còn người anh yêu thì sao?

- Anh đã nói với em rồi, người thay thế vĩnh viễn là người thay thế, bên cạnh em có thể anh thấy vui nhưng bình yên thực sự chỉ là người anh yêu. Nỗi nhớ dành cho người anh yêu là vô hạn.

Những lúc như vậy giữa anh và tôi chỉ còn lại sự trầm mặc.

Trái tim của tôi như bị kim châm vào như bị một bàn tay ai bóp nghẹn, đau không thể tả. Nhưng mà từ khi nào mà câu hỏi đùa vui của tôi trở nên một đòn sát thương chí mạng của tôi như thế này?

Tôi không biết.

- Này cô phó trưởng phòng có người theo đuổi này! – Trong khi tôi đang ngồi làm việc thì một nhân viên trong phòng tôi hò hét ầm ĩ rồi dúi bó hoa vào tay tôi.

- Của anh nào vậy? – Tôi mỉm cười ngọt ngào, trái tim tự dưng cảm thấy ấm nóng kỳ lạ. Liệu có phải là anh không?

- Là trưởng phòng thiết kế đó!

Tôi như bị tạt một gáo nước lạnh vào người rồi gượng cười cầm lấy bó hoa đưa lên ngửi. Mọi người trong phòng cũng không để ý nhiều quay lại làm việc.

Vĩ ôm tôi vào lòng khi tôi anh đến nhà tôi, anh nói :

- Mình chia tay đi.

- Tại sao? – Tôi hoảng hốt quay lại nhìn anh, chẳng lẽ người yêu anh biết rồi sao?

- Nghe nói em có người theo đuổi. Em cũng nghĩ đến bản thân một chút đi, kiếm người mà yêu, bên cạnh anh chỉ thiệt thòi cho em. – Chẳng lẽ anh biết tôi yêu anh nên nói như vậy sao?

- Cảm ơn anh, vì ba năm qua luôn ở bên cạnh em. Nhưng cho em hỏi anh hai câu được không? – Tôi mím môi ngăn không cho nước mắt rơi ra.

Anh khẽ gật đầu.

- Vì sao lại yêu cô ấy?

- Vì cô ấy bướng bỉnh, cô ấy ngốc nghếch, cô ấy nông nỗi, cô ấy trẻ con... - Ánh mắt anh dịu dàng.

- Thế còn vì sao chọn em?

- Em dễ thương, em cố gắng trong công việc, biết mình bị lấy đồ án nhưng không nói vì em biết nhẫn nhịn, em biết cái nào tốt cái nào xấu, em biết giữ chừng mực.

- Thế anh...? – Tôi định nói tiếp nhưng đã bị anh ngắt lời.

- Anh chỉ có thể trả lời em hai câu, chúng ta chấm dứt thôi. – Anh ôm tôi.

Đêm đó tôi mất ngủ, tôi không khóc nhưng tim tôi đau. Tôi bật cười.

Cả ngày làm việc tôi cũng không tập trung làm sai tới lui đến mức anh cũng nhận ra, anh khẽ thở dài.

- Em về nghỉ ngơi đi.

- Vâng.

Tôi không về nhà ngay, tôi dạo quanh đường phố. Tôi nhớ lại những lời hôm qua anh nói cho tôi nghe.

Chính vì không yêu tôi cho nên anh chỉ thích những điểm tốt của tôi.

Chính vì yêu cô ấy cho nên dù cô ấy có như thế nào anh cũng yêu.

Đáng lẽ ngay từ đầu tôi không nên quyết định đi con đường sai lầm này.

Tôi gọi cho anh.

- Có thể gặp em một lần cuối không ?

- Ở đâu?

- Hub cà phê.

- Được.

Tôi cúp máy rồi đi đến quán cà phê đợi anh. Tôi ngắt điện thoại, tôi muốn được yên tĩnh suy nghĩ về những gì đã xảy ra, tôi muốn biết tôi còn cần gì ở anh.

17 giờ.

18 giờ.

19 giờ.

20 giờ.

21 giờ.

Tôi đứng dậy trả tiền ly nước của mình. Anh sao lại không tới? Anh chưa bao giờ trễ hẹn với tôi cả. Tôi hốt hoảng chạy như bay đến nhà anh, trái tim tôi run rẩy, tôi sợ, tôi sợ anh gặp bất trắc. Đứng đối diện nhà anh tôi thở hồng hộc, đôi mắt tôi tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi.

Rồi tôi đột nhiên bật cười.

Rồi tôi lại bật khóc.

Tôi khuỵu chân xuống mặt đường khóc nức nở.

Lần trước có thể anh đến và ôm tôi vào lòng.

Nhưng mà lần này chắc không thể nữa rồi...

Anh đang ở bên cô ấy.

Hồ Chí Minh, 29/04/2014.

- End -

- See more at: http://trithucsong.com/goc-trai-tim/luat-cho-nguoi-thay-the-c32830.html#sthash.UEZIxlYi.dpuf

GƯƠNG SỐNG ĐẸP
GƯƠNG THÀNH CÔNG
HẠNH PHÚC TẠI TÂM
NGHỆ THUẬT SỐNG
SỐNG Ý NGHĨA